Trước cửa đồn cảnh sát rất yên tĩnh, không người qua lại, gió đêm gào thét ở Irkutsk cũng không ảnh hưởng đến khả năng nghe rõ bốn câu này của Thu Tuỳ.
Vào lúc đó, Thu Tuỳ thậm chí còn cảm thấy mắt và não mình đang có một cuộc đối thoại khá kỳ lạ.
Mắt: "Người này đang nói về cái gì vậy?"
Não: "Tôi không hiểu, nhưng tôi bị sốc."
Mắt: "Vậy bây giờ muốn khóc hay không?"
Não: "Đừng hỏi tôi, không có tác dụng đâu."
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, nước mắt cô đột nhiên ngừng rơi như thể bị nhấn một công tắc.
Chỉ còn sót lại vài vệt nước mắt đọng lại trên hai bên má cô.
Cảm xúc trong lòng cô lẫn lộn, có một cảm giác khó tả không nói nên lời.
Trong khi lo lắng về vết thương, xen lẫn sự suy sụp bất lực và sự hoài nghi, Thu Tuỳ nghi ngờ rằng trong trạng thái này, cô có thể đang nghe thấy ảo giác.
Thu Tuỳ hơi ngẩng đầu lên, nghe được trong cổ họng mình thốt ra lời nói: "Anh nói cái gì?"
Thẩm Tấn tiến lên một bước.
Ánh đèn đường chiếu rọi thân hình mảnh khảnh của hắn, Thẩm Tấn hơi cúi đầu, bóng dáng của anh nhẹ nhàng bao phủ lấy thân thể Thu Tuỳ, tạo cho cô một cảm giác áp bức không thể giải thích được.
Giây tiếp theo.
Cô nghe thấy Thẩm Tấn lười biếng nói.
"Sao vậy?"
"Không khóc nữa?"
"Khóc nhiều hơn đi."
Ngay sau đó, cô nhìn thấy mí mắt của Thẩm Tấn không chút để ý rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-thu-om-tinh-ha/3442264/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.