Một khoảnh khắc im lặng.
Trong đầu Thu Tuỳ chỉ có một suy nghĩ——
Cô thật đúng là quá bất cẩn.
Cô không nên dưới tình thế cấp bách mà buột miệng hỏi Thẩm Tấn tại sao anh không đổi số điện thoại.
Cũng không nên rơi vào tình thế giải thích với Thẩm Tấn, sẽ chỉ tạo ra một chân tướng 'giải thích là che đậy, sau đó trở thành sự thật'.
Thu Tuỳ hít một hơi thật sâu, đơn giản từ bỏ việc vùng vẫy và hoàn toàn từ bỏ việc tiếp tục giải thích chuyện này.
Cô còn có thể làm gì khác?
Cô chỉ có thể lựa chọn trốn thoát.
Thu Tuỳ im lặng hai giây, âm thầm thở ra một hơi, quay đầu nhìn Thẩm Tấn, vẻ mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: "Tôi còn muốn một thứ."
Thẩm Tấn ngữ khí rất ôn hòa, gật đầu: "Cô nói đi."
Thu Tùy chậm rãi nói: "Tôi muốn một vé máy bay."
Thẩm Tấn tự nhiên đoán ra: "Sao vậy, cô muốn về nước à?"
"Không", Thu Tuỳ lắc đầu, với ánh mắt thẳng thắn và giọng điệu chân thành, "Tôi muốn trốn thoát khỏi hành tinh này."
Thẩm Tấn nhìn cô.
Một lúc sau, anh mới quay đầu khởi động xe, chậm rãi trả lời cô: "Không phải là không thể."
Thu Tuỳ:?
Cô chớp mắt, không hiểu sao nhớ lại cách đây không lâu, khi cô nói với Thẩm Tấn rằng cô muốn căn nhà ở Bạc Duyệt Loan, Thẩm Tấn dường như cũng đã nói điều tương tự.
Tất nhiên, anh ở cuối cùng cũng nói thêm một câu——
"Hãy lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-thu-om-tinh-ha/3429004/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.