Chương trước
Chương sau
Tống Á dọn dẹp những thứ đã ăn xong sạch sẽ, sau đó nói với cô: "Đưa chìa khóa cho anh để anh đi đón Sửu Sửu."
"Tại sao? Tống Á, anh điên rồi! Anh như vậy sẽ hại chết tôi đấy, biết không?"
Tống Á nắm chặt cằm cô, nói: "Anh điên rồi đấy! Mấy năm qua anh vẫn luôn điên cuồng, chỉ có điều gần đây điên khá lợi hại hơn thôi."
Cô hất mấy ngón tay anh ta ra. Vì sao ai cũng trở nên đáng sợ như vậy? Rốt cuộc thế giới này làm sao thế?
Hôm nay cô muốn chạy trốn, nếu không cô sẽ lâm vào một trận gió tanh mưa máu. Nhưng có cách nào hay đây?
Tống Á không phải là Liên Hạo Đông. Bản chất Liên Hạo Đông đáng xấu hổ. Anh sẽ làm tất cả tới tận cùng. Mà Tống Á thì không. Ít nhất anh ta không tịch thu điện thoại của cô. Cô chần chừ, có nên gọi cho Mễ Mễ không? Nhưng lúc đó cô ấy còn chưa tỉnh ngủ! Lúc cô đang điên cuồng vận động não thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cô giật mình.
Tống Á nhìn cô, sau đó bình tĩnh đi mở cửa. Cô nhắm mắt chờ một cơn bão tới. 9h sáng, mình xuất hiện trong phòng Tống Á, không bị Tống Ny đánh mới là lạ.
Nhưng cơn bão trong dự đoán không xảy ra. Cô mở mắt nhìn thì thấy là hai cô bé đeo khẩu trang, mặc đồ y tá. Tống Á gật đầu với cô bé, hỏi: "Đồ đã mang tới hết rồi chứ?"
Cô bé nói: "Vâng."
Tống Á chỉ: "Chính là cô ấy. Tới vật lý trị liệu toàn thân cho cô ấy đi."
Hai cô bé nhìn về phía cô.
Được rồi. Quả thật lâu rồi cô chưa được hưởng thụ. Tuy lúc cô ở thành phố Z vui vẻ nhàn rỗi nhưng không hề tới chỗ dưỡng sinh một chuyến. Hai cô bé nhiệt tình hỏi: "Tiểu thư, có thể vào phòng cô làm chứ?"
Cô liếc nhìn Tống Á, anh ta đã ngồi trên sô pha nhìn vào máy tính.
Hai cô bé nhiệt tình nói: "Tiểu thư, chúng tôi có thể bắt đầu chưa?"
Mọi người đều biết dịch vụ bây giờ nhiệt tình cỡ nào. Cô bị lôi lôi kéo kéo đi vào, cởi quần áo, bôi đầu, thêm chút xoa bóp và mát-xa, sau đó làm mặt, làm hết thì đã qua ba tiếng.
Cô thoải mái ngủ thiếp đi. Có thể gần dây quá hao tâm tốn sức, cộng thêm đêm qua cũng không ngủ ngon nên cô ngủ rất say.
Quên A Trường, quên con mèo đã chết, như cũng quên Tống Á đi, trong đầu trống rỗng, chỉ còn một người dạo chơi, đó chính là Liên Hạo Đông. Trong mơ anh nói với cô: "Đừng ngủ, đứng lên đứng quân tư." Cô kháng nghị! Lại nghe thấy anh nói: "Em không muốn làm người bên cạnh anh à?" Cô vội vàng trả lời: "Em muốn!"
Sau đó bỗng tỉnh giấc, mắt nhìn một vòng, thở phào nhẹ nhõm. Liên Hạo Đông đáng ghét, trong mơ cũng không để cô yên ổn!
Đừng bên cạnh anh! Xem ra mình đã bị anh đầu độc sâu quá rồi.
"Ẳng ẳng! Ẳng ẳng!" Tiếng hai con chó nhỏ chơi với nhau dẫn dắt sự chú ý của cô.
Tiếng này? Của ai? Tiểu Sửu Sửu?
Cũng không phải, nhìn qua thì thấy Tiểu Sửu Sửu đang đuổi theo một con chó cái nhỏ cầu yêu, đôi mắt háo sắc híp híp muốn vô sỉ bao nhiêu thì có vô sỉ bấy nhiêu. Con chó mẹ hơi xấy hổ, vừa chạy vừa từ chối, vòng tới vòng lui quanh giường cô. Hôm nay con chó cái nhỏ ăn mặc vô cùng lẳng lơ, váy hoa ba điểm nhỏ, để lộ cái mông nhỏ phúng phính, lắc rồi lắc. Chọc tiểu kê kê của Tiểu Sửu Sửu vẫn ngẩng thật cao.
Trần Hiểu Sắt mở to hai mắt im lặng nhìn Tiểu Sửu Sửu vô cùng thanh tú, miệng run rẩy, nhắm mắt thở dài: "Vì sao chó với chó lại chênh lệch lớn như vậy?" Nhìn Phi Hồ nhà người ta mà xem, lại nhìn Tiểu Sửu Sửu không có tiền đồ này. Cô tức quá dùng tay chỉ Sửu Sửu mắng: "chú ý tư cách! Chú ý tư cách!"
Cô hơi buồn. Tống Á vậy mà không thông qua sự đồng ý của cô đã lục chìa khóa nhà cô đi đón Tiểu Sửu Sửu. Chuyện này thật quá đáng. Lập tức chất vấn anh ta: "Anh không nói lý lẽ như vậy từ bao giờ? Ai cho phép anh tới nhà tôi? Tự tiện vào nhà người khác là phạm pháp."
Tống Á lập tức xin lỗi: "Xin lỗi, Hiểu Hiểu, anh chỉ muốn cho em vui mừng."
"Con mẹ nó, vui mừng gì chứ? Tôi không lạ gì đâu!" Tống Á à Tống Á, sao anh biến thành một tên vô lại đường phố như vậy chứ? Cô quả không tin được đây là việc Tống Á đã từng nho nhã lễ độ làm.
Tống Á lại nói: "Anh nghĩ em sẽ thích."
Lúc này, trong ổ chó nhỏ bên cạnh bỗng có một cái đầu nhỏ chui ra, nho nhỏ, dễ thương, trên đầu còn cài một đóa ho màu hồng. Cằm cô suýt chút nữa thì trật khớp. Ai đây? Con chó con này ở đâu ra vậy?
Cái này cũng chưa xong, trên cái đầu nhỏ lại có một cái đầu nhỏ nữa chen lên, vừa dễ thương lại vừa nho nhỏ như vậy, nhưng trên đầu nó lại là đóa hoa hướng dương màu vàng.
Còn là hai con? Chẳng lẽ? Chẳng lẽ đây là con của Tiểu Sửu Sửu? Sửu Sửu nhỏ?
Hai thứ vật nhỏ này liếm từ trong ổ ra ngoài, lắc lắc chân nhỏ chạy tới cọ chân cô, sau đó ngẩng đầu lên lè lưỡi với cô.
Tống Á đã bắt đầu sắp đồ ăn, nói: "Mau tới ăn chút đi, đã xế chiều rồi."
Thức ăn vẫn là Tống Á đích thân xuống bếp, nhẹ nhưng ngon. Mà lúc này Tiểu Sửu Sửu cũng đụng ngã vợ nó, bắt đầu làm chuyện tình yêu giữa phòng khách cách bọn họ không xa.
Trần Hiểu Sắt mồ hôi đầm đìa nhìn Tiểu Sửu Sửu, bối rối hỏi Tống Á: "Cha của hai con chó con này là Sửu Sửu à?"
Tống Á rút rút khóe môi, nói: "Đúng thế, lúc phát hiện chúng đã hai tháng. Một đực một cái, rất đáng yêu. Em thích không?"
Quả thực đáng yêu. Đúng là cô thấy chúng đáng yêu, cơn tức vừa rồi vfi sự xuất hiện của hai con chó mà tiêu tan hơn một nửa, Thấy hai cục cưng này, tình thương của mẹ trong cô lập tức lan tràn. Lúc nào thì cô có thể có một cục cưng của mình đây?
Không kiềm được lại nghĩ, Sửu Sửu cũng đã có con, chẳng phải mình nên trả nó cho Tống Á à? Vậy nó có thể hưởng thụ niềm vui sướng đoàn viên mà không phải theo mình sống đầu đường xó chợ.
Đương nhiên cô không nỡ. Tình cảm của cô với nó cũng sâu đậm như với Tống Á. Sở dĩ cô muốn đưa Sửu Sửu về là bởi vì không muốn nó lại theo mình chịu khổ. Nhưng chỗ Tống Á có Tống Ny. Suy nghĩ mấy lần cũng không thể nói ra khỏi miệng mà là nói tới chuyện khác. Cô nói: "Tống Á, anh định nhốt tôi tới khi nào? Nên biết Tống Ny e dè tôi trăm đường. Anh muốn thấy tôi tranh chấp lần nữa với cô ta à?"
Tống Á nói: "Cô ấy sẽ không tới."
Sao anh ta chắc chắn như vậy?
Lúc này, chuông cửa vang lên lần nữa. Tinh thần cô theo đó mà căng lên. Trong tiềm thức cô có tư tưởng trốn tránh. Cô định trốn đi. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện. Cô mệt rồi, trong lòng cô lúc đó chỉ có mình Liên Hạo Đông, không thể nghi ngờ!
Mà Tống Á lại bình tĩnh ra mở cửa.
Cửa mở ra, lại là thư ký vội tới đưa đồ cho anh ta.
Tống Á nói với anh ta hai câu thì anh ta đi.
Vì vậy, buổi chiều lại có hai tốp người nữa đến nhưng không có Tống Ny.
Tống Á thấy tuy bề ngoài cô bình tĩnh nhưng chắc chắn trong lòng có vô số dấu chấm hỏi, thuận miệng nói: "Nhà này ngoài thân tín của anh ra thì không ai biết."
Thân tín? Nói y như chiến tranh trên TV không bằng. Chỗ này đúng là lần đầu tiên cô tới, từ trước tới nay cô luôn tới một biệt thự khác ở ngoại thành.
Vì vậy cô hiểu ra lập tức. Tống Á thay đổi. Anh ta không bao giờ còn là bé trai một lòng một dạ vui chơi thỏa thích trên biển nữa. Anh ta biến thành một thương nhân, suy nghĩ cẩn thận, giải quyết công việc cũng dũng cảm nham hiểm hơn rất nhiều.
Rốt cuộc anh ta gặp phải chuyện gì vậy?
Cô suy nghĩ không ra bất cứ đầu mối nào. Cô chỉ biết trước mắt cô không thoát ra khỏi cửa phòng này rồi.
Ký lai chi, tắc an chi! (thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng)
Anh ta có thể nhốt cô nhưng không nhốt được trái tim cô/
Cô không kiềm được lại tưởng tượng, nếu Liên Hạo Đông tới Bắc Kinh, cô gọi một cú điện thoại thì anh có thể phá cửa mà vào cứu mình mấy phút sau không? Đó là chắc chắn.
Nhưng, thân ái, anh không ở bên cạnh em.
Buổi tối, vì lý do an toàn mà cô khóa cửa phòng.
Nhưng hình như khóa này vĩnh viễn không khóa được đàn ông có thủ đoạn. Vậy nên Tống Á vẫn xuất hiện trong phòng cô. Cô kêu lên sợ hãi bảo anh ta đi ra, cầm gối đánh anh ta. Anh ta không phản kháng mà ôm người cô lăn lên giường.
"Buông bỏ ý nghĩ chạy trốn đi! Không ra được đâu. Tối nay anh sẽ không làm gì, chỉ muốn ôm em ngủ mà thôi."
Vì vậy Tống Á yên ổn ngủ một đêm, không làm chuyện gì thật.
Ngày hôm sau vẫn như vậy. Bữa sáng thơm ngát, vật lý trị liệu thoải mái, còn có cả người tới tìm Tống Á ký tài liệu. Có điều xế chiều có thêm một gương mặt. Bác sĩ Trương vội tới thay thuốc cho cô.
Sau đó vẫn là đêm dài khó chịu.
Khóa là để trang trí vậy thì dứt khoát không khóa. Căn phòng rất trống, không có thứ gì chặn cửa, cô hơi khó giải quyết. Vì vậy mang ổ chó của cả nhà Tiểu Sửu Sửu vào. Có Sửu Sửu ở cùng, rốt cuộc cô có chút cảm giác an toàn.
Gọi điện cho Liên Hạo Đông là vô dụng, nước xa không cứu được lửa gần, cô chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
Cô từng cầu xin Tống Á có thể nhó tình cũ mà không để cô khó xử.
Một đêm này, Tống Á không vào nhưng cô ngủ cũng không yên ổn, một lát lại tỉnh một lát lại ngủ, rất khó chịu.
Ngày thứ ba cũng như hai ngày trước.
Trần Hiểu Sắt buông lỏng cảnh giác, nghĩ tới đêm đó tình cảm Tống Á đột phát chỉ là vì mình bị thương, anh ta thương hương tiếc ngọc mà thôi.
Nhưng tối nay lại không yên tĩnh như cô nghĩ..
Đêm qua lo lắng hãi hùng nên hơi phí sức. hôm nay cô bò lên giường rất sớm, cộng thêm đã làm mát – xa nên ngủ rất nhanh.
Lúc Tống Á vào cô đã bắt đầu nói mê đặc biệt trẻ con, nghe không rõ ràng.
Lông mày cô hơi nhíu, tựa như có tâm sự gì. Tống Á dựa nửa người mình vào đầu giường, chân kê lên giường, dùng tay khẽ vuốt ve mi tâm cô, sau đó giãn nó ra cho cô.
Cô ngủ vô cùng không yên ổn. Tật xấu này bắt đầu có từ đêm A Trường chết. Vì vậy lật người qua lại một hồi, vừa như than thở vừa như khóc rấm rứt. Tống Á không biết có chuyện gì đã xảy ra với cô, tưởng cô mơ thấy ác mộng, liền ôm cô hỏi: “Hiểu Hiểu, em sao vậy? Tỉnh lại đi.”
Cô tỉnh lại, nhất thời có ảo giác là Liên Hạo Đông gọi mình, liền ra sức chui vào trong lồng ngực ấm áp, ôm lấy Tống Á. Tống Á sửng sốt hai giây, sau đó ôm cô thật chặt vào lòng, hôn trán cô, nói: Đừng sợ, anh ở đây.”
Lúc này cô bỗng bừng tỉnh.
Trời ạ, đáng sợ quá, sao cô lại coi Tống Á thành Liên Hạo Đông? Cô vội vàng xuống giường, lại bị Tống Á cố định lại trên giường. Anh ta ôm cô từ phía sau, nói: “Em sợ như vậy à?”
Cô dùng sức giãy giụa, lớn tiếng kêu: “Đúng vậy, tôi sợ anh, đi ra ngoài nhanh….” Mấy chữ cuối cùng cô nói như thể hơi mắc chứng cuồng loạn.
Tống Á nói: “Hiểu Hiểu, rốt cuộc nửa năm này em đi đâu? Em có biết anh rất lo lắng không?”
“Sẽ lo lắng? Đi đâu sao phải báo cáo? Chẳng phải anh cũng đi nhiều năm như vậy à? Chưa từng nói với tôi.”
Tống Á ôm cô chặt hơn một phần, nói: “Xin lỗi.”
“Một câu xin lỗi là coi như xong? Anh biết lúc đó tôi khóc bao lâu không? Anh biết mấy năm đó tôi sống thế nào không?” Nhất thời, cô nói hết những lời trong lòng mấy năm qua ra.
Tống Á chôn đầu vào gáy cô, nói: “Anh cũng rất khó chịu. Anh cũng rất đau lòng.”
Cô hơi nóng nảy, cả giậ nói: “Vậy sao nhất định phải đi?”
Nhất thời Tống Á hơi ngẩn ra.
Cô nhân cơ hội đẩy người anh ta ra.
Sao có thể đẩy ra được? Tống Á ôm thật rất chặt. Anh ta chỉ nói một câu đã khiến cô ngừng giãy giụa. Anh ta nói: “Anh không có quan hệ máu mủ với Tống Ny. Cô ta không phải là em gái anh.”
Không phải em gái anh? Một câu vạch trần nghi ngờ nhiều năm.
Thảo nào Tống Ny cố gắng ngăn cản mình và Tống Á ở bên nhau. Thảo nào Tống Ny hận cô thấu xương, thì ra là tình cảm của cô ta với Tống Á lại là tình yêu. Cô hơi tức cười.
Đúng vậy, thật ra thì cô đã đoán được bọn họ không đơn giản là anh em như vậy từ lâu, cũng tự trách mình quá ngốc quá đần. Nhưng vì sao Tống Á lại cùng họ với Tống Ny chứ? Một loạt vấn đề còn chờ đáp án giải đáp.
“Là cha Tống Ny nhận nuôi anh từ cô nhi viện. Sau năm anh ra đời thì ba anh bị tai nạn xe cộ chết, mẹ vì uất ức quá độ mà tự sát vào năm anh sáu tuổi. Tất cả người thân không ai bằng lòng nhận nuôi nên anh bị đưa tới cô nhi viện.
Năm đó anh đã tám tuổi. Lúc đó anh tự bế lại tự ti, học cũng rất kém, không ai trong lớp bằng lòng chơi cùng. Ông đưa người nhà mình tới, nói với anh sau này ông là cha anh. Ông đặt tên cho anh, sửa lại tên thành Tống Á.”
Cô không ngờ Tống Á lại là trẻ mồ côi. Cô không giấu được sự tò mò, hỏi: “Có phải ba Tống Ny và cha mẹ anh có giao tình gì không?”
Tống Á nói: “Trước kia anh từng gặp ông. Sau ngày mẹ anh tự sát thì anh gặp ông.”
“Hả? Sao lại vậy?”
Tống Á lắc đầu, nói: “Anh cũng không biết.”
“Vậy anh có quan hệ gì với Tống Ny?”
Tống Á khẽ nói: “Ba cô ta bảo anh cưới cô ta.”
Trần Hiểu Sắt lập tức xin lỗi: “xin lỗi, nếu trước kia không phải tôi càn quấy thì có lẽ hai người đã ở bên nhau từ lâu.”
Tống Á vuốt tóc cô, nói: “Sẽ không. Tình cảm của anh với cô ta từ trước tới nay đều là tình anh em. Cưng chiều cô ta là vì báo đáp công ơn nuôi dưỡng của nhà cô ta với anh.”
“Vậy sau này anh định làm gì? Chẳng lẽ có thể không cưới Tống Ny? Tôi nhận thấy cô ta yêu anh thật lòng.”
Đôi mắt sâu thẳm của Tống Á nhìn đôi mắt thu thuỷ của cô, hờ hững hỏi lại cô: “Cô ta phá huỷ tuổi xuân của anh, anh có thể lấy cô ta à?”
Cô rùng mình. Anh ta không cưới cô ta, chẳng lẽ là bởi vì anh ta không được? Cô thấy da đầu hơi tê dại, tóm lại cả người có cảm giác bực dọc khó chịu không thoải mái. Hai người ôm nhau giữa đêm hè, ôm thật chặt lấy nhau, nhớ lại quá khứ, không phải là chuyện tốt. Cô nhất định phải chiến thắng nỗi lo lắng do bóng tôi đem lại.
“Nói hết chuyện xưa được không? Biết, nhưng thật ra lại không biết gì. Tuy lúc đó chúng ta đã từng yêu một năm.”
Trên giường, đưa tay gối lên sau gáy, bắt đầu khẽ nói: “Cha nuôi anh tên là Tống Thiên Lập. Ông nhận anh thì phát hiện anh có tính tự bế, chưa bao giờ chủ động chơi với bạn nhỏ, ngay cả Tống Ny cũng lạnh lùng. Ông không có cách nào, chỉ có thể cho anh đi học vẽ.
Vốn anh không thích vẽ tranh nhưng từ từ phát hiện vẽ có thể giết thời gian lại còn không quấy rầy ai, liền càng ngày càng thích, bắt đầu nắm lấy thứ này. Lúc lên năm hai trung học thì anh bán bức vẽ đầu tiên của mình.
Cảm thấy cuối cùng ánh mặt trời cũng soi rọi, không còn tự ti như trước. Nhưng lúc thi tốt nghiệp trung học Tống Thiên Lập lại ngăn cản anh học chuyên sâu nghệ thuật. Ông ấy là thương nhân, đương nhiên mong sau này anh cũng là thương nhân, liền bắt anh dự thi kinh tế. Anh cãi nhau một trận lớn với ông ấy, sau đó bỏ thi tốt nghiệp trung học.”
Trần Hiểu Sắt ngồi trên giường, tay ôm gối, khẽ thở dài: “Thì ra là anh bướng bỉnh như vậy. Sao sau này anh lại tới trường tôi học?”
Tống Á nói: “Ông ấy có tiền, tìm quan hệ, đẩy anh vào trường.”
Cô lại hỏi: “Vì sao ông ấy lại cho anh học cái này?”
“Đương nhiên ông ấy không thể đồng ý nhẹ nhàng như vậy. Nếu anh muốn học học viện mỹ thuật thì nhất định phải bằng lòng vài điều kiện của ông. Hai điều kiện trong đó là sau khi tốt nghiệp phải ra nước ngoài chuyên tu kinh tế, sau đó kết hôn với Tống Ny.”
Trần Hiểu Sắt hiểu ra. Thì ra là năm đó anh ta tách ra với cô đúng thật là thân bất do kỷ, chỉ trách lúc đó anh ta quá yếu đuối, không có bất cứ sức chống cự nào.
“Nghĩ anh không từng phản kháng phải không? Có! Nhưng ông ấy nói cho anh biết rời khỏi nhà họ Tống thì không còn gì cả. Hơn nữa, phải chứng minh cho ông ấy thấy. Cầm tiền của ông ấy đi thành phố S làm một cuộc triển lãm tranh của mình, mười ngày đằng đẵng chỉ bán được hai bức. Chán nản trở về từ thành phố S, một hào cũng không có, tiền hai bức tranh cũng không đủ mua vé xe.
Sau này anh mới biết lúc đó người mua tranh của anh cũng là một người bạn của ông ấy, vì để bàn chuyện làm ăn với ông ấy mà tới chỗ anh.
Anh trở về thì giam mình trong phòng. Anh dùng thực tế để đập tan hy vọng, ép mình nhận rõ con đường nên đi sau này. Vì vậy hèn nhát mà lựa chọn làm cuộc giao dịch này với ông ấy.”
“Chẳng trách anh vẫn luôn không có bạn gái trong trường, thì ra là đã với Tống Ny từ lâu….”
“Tống Ny đuổi theo anh tới đại học mỹ thuật Y. Bởi vì bọn anh cùng nhau lớn lên, vẫn luôn là quan hệ anh em cho nên bọn anh vẫn tuân thủ điều này rất tốt trong trường.”
Trần Hiểu Sắt thở dài, chống đầu lên đầu gối, nói: “Aiz! Đều do tôi khiến trái tim vốn đã chết của anh sống lại, để dấy lên ánh sáng hy vọng trong cuộc sống lần nữa. Thật ra thì lúc đưa bình sữa tươi đầu tiên tôi đã thấy, còn tưởng rằng đưa sai chỗ nữa chứ.”
Trái tim cô bỗng đập thình thịch. Đúng vậy, trong năm tháng thanh xuân mỹ lệ của cô chỉ có một mình Tống Á – mối tình đầu khiến cô đa cảm này.
Lúc cô nhìn thấy anh ta vẽ tranh ngoài căn nhà ngói cũ nát ngoài trường học, nhìn rất đáng thương, nghĩ rằng Tống Á là trẻ con nhà nghèo. Anh ta đẹp trai nhưng ngày nào cũng mặc quần áo đầy dấu mực trong trường, dáng vẻ thiếu hụt sự ấm áp của gia đình, lập tức tình thương của mẹ trong cô lan tràn. Cô rút ra sáu đồng trong tiền phí sinh hoạt mỗi ngày mua cho anh ta một bình sữa tươi loại tốt nhất, tặng cho anh ta.
Cô thấy anh dinh dưỡng không đủ, cần phải bồi bổ cơ thể.
Nhớ lại chuyện xưa cô xấu hổ đỏ mặt, cười nói: “Lúc đó tôi còn tưởng anh không có tiền. Ở căn phòng tồi tàn như vậy, lại còn dinh dưỡng không đầy đủ.”
Tống Á nói: “Vốn tưởng em tặng lầm rồi, sau này mới phát hiện hoàn toàn là có chuẩn bị mà đến.”
Cô đỏ mặt. Bởi vì năm đó cô đưa tặng sữa nửa học kỳ, ngày dừng tặng sữa chính là ngày bị Tống Á chinh phục. Tống Á không uống sữa tươi. Số sữa cô tặng anh ta đều mở ra, bỏ vào trong cái hộp nhỏ cho mèo và chó lang thang. Vì vậy những hộp sữa tươi thượng hạng đó đã hấp dẫn Sửu Sửu tới.
Cô tặng mỗi gày không gián đoạn, anh ta mỗi ngày cũng đổ không gián đoạn. Tiểu Sửu Sửu cũng tới uống mỗi ngày không gián đoạn. Hai người thành người yêu, Tiểu Sửu Sửu cũng thành vật cưng nhỏ họ nuôi.
Tống Á nhớ vô cùng rõ cảm giác lúc đó. Ngày nào anh ta đi học sớm cũng có thể thấy bóng dáng vội vàng của cô, để hộp sữa xuống xong, sau đó sẽ vội vã đi học. Cô dậy sớm ra ngoài đưa sữa bởi vì bọn họ đã đưa tới từ tối hôm trước.
Sau một thời gian ngắn, anh ta nhớ kỹ thời khoá biểu của cô. Cho tới khi có lần cô không xuất hiện.
Anh ta chui ra khỏi cái vỏ ốc của mình, tới sân chuyên ngành cô tìm cô. Tống Á có tiếng là hoàng tử u buồn kiêm nhà nghệ thuật trong trường. Anh ta chưa bao giờ tham gia bất cứ hoạt động gì trong trường, kể cả giờ thể dục cũng không đi. Ngày nào anh ta cũng ở trong căn nhà trọ tồi tàn mình thuê, căn tin, phòng vẽ là đích đến của anh ta. Hành động đột nhiên đi tới sân chuyên ngành khác của anh ta dẫn tới một trận xôn xao không nhỏ.
Bởi vì anh ta có mái tóc hơi dài như nam chính trong anime Nhật Bản, có ánh mắt u buồn, có bề ngoài cao to phóng khoáng, còn có đôi bàn tay thần kỳ, là hoàng tử máu lạnh trong lòng nữ sinh toàn trường.
Ngày đó Trần Hiểu Sắt cúi đầu ủ rũ trở về phòng học lại bị Tống Á vẫn chờ dưới lầu kéo tới bên cạnh. Cô như kẻ ngốc đứng sững tại chỗ nhìn người phát sáng rực rỡ kia.
Tống Á hỏi: “Sao hôm nay không tới tặng sữa?”
Cô cắn răng nói: “Tôi mất ví tiền, cha còn chưa gửi tiền cho tôi. Phải biết rằng tôi đã đói bụng hai ngày, cho nên….”
Tống Á nghe xong lời giải thích của cô thì nở nụ cười, để lộ hàm răng trắng tinh. Hàm răng nhuộm ánh mặt trời rực rỡ như sao.
Anh ta là người đàn ông dễ nhìn như vậy à. Cô nhớ nụ cười này của anh ta rất nhiều năm.
Tống Á nói với cô không cần phải đưa sữa nữa. Anh ta không uống. Bởi vì anh ta uống thì cả người sẽ nổi mẩn đỏ. cô kinh hãi, che miệng sám hối thật lâu. Anh ta còn nói: “Toàn bộ số sữa cô đưa đều cho Tiểu Sửu Sửu.”
“Tiểu Sửu Sửu?” Cô không hiểu mà hỏi ngược lại.
Tống Á cười tiếp, nói: “Là con chó lang thang. Em có muốn đi thăm không? Hôm nay không tặng sữa, có lẽ vẫn còn ngồi xổm chờ trước cửa đấy. Muốn nhanh tới xem không?”
Cô liền đi theo Tống Á tới xem. Quả nhiên con chó nhỏ kia ngồi xổm trước cửa chớ, bộ lông đen thui, bẩn muốn chết. Cô đi tới nói với Tống Á: “Đáng thương quá. Chi bằng nhận nuôi nó đi? Chờ tôi có tiền sẽ mua sữa cho nó tiếp.”
Tống Á mở cửa phòng, ôm Sửu Sửu vào, dọn một cái thùng tranh ra, bỏ thêm chút nước, nói: “Chi bằng tắm rửa cho nó?”
Cô liền cầm lấy dụng cụ tắm rửa trong tay Tống Á, ra sức chà cho Tiểu Sửu Sửu. Sau mấy lần, cuối cùng cũng có hình dạng chó, đôi mắt lanh lợi to tròn như kẻ trộm nhìn hai người bọn họ.
Cô tạm biệt trở về, Tống Á hôn cô trên đường đưa cô về.
Nụ hôn rất khẽ, chỉ là day nhẹ đôi bờ môi mỏng nhưng rất lâu, lâu tới mức bọn họ không muốn tách rời….
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.