À, thì ra là còn để ý nhiều hơn. Ôi! Có loại con này nên vui mừng hay là nên khóc đây? Vậy nên, một mối tình bị đẩy vào đường cùng được Liên Hạo Đông cứu vãn một cách dễ dàng.
Buổi chiều, anh nhận một cú điện thoại, cô thấy anh đứng lên từ trên giường liền mặc quân trang ngay, có lẽ có việc gấp rồi. Anh mặc quần áo xong, đi tới ngồi bên giường, vuốt ve cái đùi tròn lẳn lqđ trần trụi của vợ, nói: "Có việc gấp, lát nữa anh phải đi. Một mình em ở đây cẩn thận một chút, đừng ra ngoài chạy loạn biết không?"
Cô chui ra khỏi chăn, quỳ trên giường, thân thể trần trụi vùi vào lòng anh, hỏi bằng giọng ngọt ngấy: "Nhất định là em tới đây là do anh giở trò quỷ đúng không?"
Anh nói: "Đúng vậy, sao nào?"
Cô lại hỏi: "Vậy chừng nào thì anh thả em về?"
Anh nói: "Em vậy mà lại nhẫn tâm bỏ mặc anh không quan tâm vậy à?"
Cô nói: "Không được, em còn Tiểu Sửu Sửu, nó cần em."
Anh nói: "Vậy anh cũng cần em?"
"Gửi nó chỗ Bân Bân em không yên tâm. Anh ũng biết đấy, Tiểu Sửu Sửu rất dễ thích đàn ông...Hu hu..."
Anh trả lời tràn đầy tự tin: "Có anh ở đây nó sẽ không yêu người đàn ông khác."
Trần Hiểu Sắt: "..."
Anh nói: "Anh phải đi, em có chuyện gì muốn xin anh không?"
Trong lòng cô rối rắm xem có nên mở miệng nói hay không, cuối cùng quả thật không biết xấu hổ, thuận miệng nói một câu quan liêu: "Thuận buồm xuôi gió!"
"Không có gì à?: Anh không tin cô không có.
Cô không kiềm được nói: "Em không có tiền, anh cho em mượn một ít xài đi."
Anh sờ sờ đầu người ta một chút, lấy một ví tiền từ trên người, rút một cái thẻ ra, nói: "Cho em."
Cô vội vàng nhận lấy. Oa! Cuối cùng cũng hết khổ rồi. Có điều anh lấy ví tiền ở đâu? Chẳng phải nói là không mang à?
Anh giải thích: "Để trên xe quên lấy xuống."
Cô tức giận, "ngao" một tiếng, nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.
Anh hôn vợ thật sâu mất mười phút mới lưu luyến chỉnh lại áo quần ra cửa.
Ra khỏi cửa phòng, anh lập tức khôi phục đặc tính con sói mặt lạnh, mày cau lại một chỗ. Anh đã bắt đầu
[email protected]đ@
[email protected]@đ sắp xếp chiến lược mới nhất trong đầu, suy nghĩ đầy đủ xong thì cầm điện thoại trên xe: "Gọi đội trưởng Trương đại đội trinh sát giúp tôi."
Một lát sau, giọng nói cẩn thận truyền ra từ bên trong: "Là tôi."
Anh hỏi: "Có thể xác định chỗ đăng ký không?"
Người bên kia đầu dây nói: "Có thể, cách phía đông bán đảo Hoàng Thạch 10km."
"Đối phương trang bị thế nào?" Anh quẹo tay lái trên xe thật nhanh, xe rẽ vào một con đường hầm nhỏ.
Đại đội trưởng Trương nói: "Mười hai người, võ trang đầy đủ, trên người có khoảng 600X600 thùng, trong đó chứa gì chưa biết nhưng dựa vào dấu chân họ in xuống đất mà đoán thì hẳn là kim loại nặng hoặc chất lỏng. Có hai người mang theo súng ngắm, hẳn là súng bắn tỉa."
Anh suy nghĩ một lúc, nói: "Điều tra rõ xem bọn họ qua biên giới chúng ta bằng cách nào?"
Đại đội trưởng Trương nói: "Chưa biết! Theo tôi đoán thì chắc là éo buộc thuyền đánh cá của ngư dân bên ta, mượn thuyền của bọn họ, ẩn núp tiến vào."
Anh nói: "Ừ! Chuẩn bị đề phòng cấp một, tập họp mọi người lập tức, võ trang đầy đủ! Coi hoạt động vây bắt lần này thành sát hạch huấn luyện lần thứ ba."
Đại đội trưởng trương đáp ngay: "Dạ."
20' sau, rẽ qua đường nhỏ trở về đơn vị, Liên Hạo Đông xuống xe, chạy thật nhanh về phía phòng trang bị. Mỗi binh lính hạt giống "Vây bắt cá mập" đã chuẩn bị võ trang xong xuôi, đang đứng thành một phân đội nhỏ trên sân huấn luyện, chờ lệnh xuất phát, còn thiếu một tiếng ra lệnh của Liên Hạo Đông thôi.
Huấn luyện viên Liên "thơm phức" chạy bộ vào, đứng theo tư thế quân đội, kính quân lễ, mang theo sức lực vô cùng dũng mãnh đẹp mắt, chắc là mấy ngày nay chỗ nào đó trên người được buông thả, hormone được cân bằng nên tỏa ra sức mạnh hoàn toàn mới. Anh chắp hai tay, nói: "Đây là lần huấn luyện thứ ba của mọi người, cũng là lần cuối cùng. Hy vọng mọi người lấy bản lĩnh đích thực của bản thân ra, như vậy mới không bị knockout. Cái gọi là thắng làm vua thua làm giặc, mọi người có muốn làm vua không?"
Binh sĩ trả lời: "Muốn!"
"Nói lớn lên!" Liên Hạo Đông hét lớn.
"Muốn!" Tiếng reo hò cao gấp ba lần vang tận mây xanh!
"Được! Phải tin mình, phải có lòng tin với mình, mục đích lần này của mọi người chính là phấn đấu đánh bại d/đ/l/q/đ những phần tử ngoài vòng pháp luật xâm nhập biên giới nước ta, nhớ, có thể bắt sống thì bắt sống hết cho tôi."
Binh sĩ hạt giống kêu ba tiếng, tinh thần dâng cao, lên đường.
Huấn luyện viên Lâm Đình Tích đứng bên cạnh anh thỉnh thoảng khịt mũi một cái. Khi anh ta khịt mũi tới lần thứ hai mươi thì rốt cuộc Liên Hạo Đông không nhịn được, dừng lại lau thuốc màu quân dụng trên mặt, xoay người hỏi: "Tôi nói này, chừng nào cậu mới bỏ cái tật xấu này hả?"
Khuôn mặt phơi nắng còn đen hơn Liên Hạo Đông của Lâm Đình Tích hơi đỏ, quanh co: "Đội trưởng, sao anh lại có mùi phụ nữ nhỉ?"
Liên Hạo Đông hỏi: "Có phải tên nhóc cậu thiếu đánh không? Lão tử là đàn ông chính hiệu!"
Lâm Đình Tích trả lời: "Thật mà, có mùi thơm của nước hoa phụ nữ."
Có à? Liên Hạo Đông giơ tay áo lên ngửi, đúng là có mùi nước hoa thoang thoảng. Lúc Trần Hiểu Sắt giặt quần áo cho anh có rảy vào giọt nước hoa màu xanh ngọc vào. Bởi vì thật sự là thúi quá, thúi tới mức người ta muốn ói. Anh an ủi Lâm Đình Tích: "Sau này quen là được rồi."
Lâm Đình Tích xuất thân là lính trinh sát nên có khả năng đánh giá và phân tích vô cùng lớn, không cần phải đoán mùi thơm cơ thể, chỉ từ trong ánh mắt dịu dàng của Liên Hạo Đông là có thể kết luận hai ngày nay anh sống với phụ nữ. Trước kia anh có mùi gì, bây giờ có mùi gì? So sánh là biết ngay.
Vài chiếc xe quân dụng chậm rãi chở gần trăm người vào sâu trong rừng rậm ở bán đảo Hoàng Thạch, chuyển bộ Tổng chỉ huy vào đây. Rừng núi che khuất cùng với màu xanh biêng biếc của rừng rậm chính là chỗ quyết định kế sách dùng binh của Liên Hạo Đông.
Dùng lính trên sa trường không cho phép có bất kỳ sai lầm nào, cho nên anh vô cùng cẩn thận. Những binh sĩ hạt giống này có độ tuổi trung bình khoảng hai mươi ba, có rất nhiều người xuất thân từ binh sĩ trường đại học quân đội, có người là lính lâu năm từng trải, quần anh tụ họp. Cấp bậc cao nhất là trung úy, thấp nhất là sĩ quan cấp hai, tập hợp lực lượng trung thành của các đơn vị lớn. Liên Hạo Đông nhận những người này là muốn thành một đơn vị tác chiến tập trung hải, lục, không.
Anh chỉ lên bản đồ màu xanh qua vệ tinh trên chiến xa, giảng giải cho bọn họ: "Mọi người phải xuất phát từ chỗ này, đi bộ về phía trước, dùng bất kỳ cách nào có thể dùng để tiếp cận chỗ này." Một ngôi sao ngũ giác màu đỏ nhấp nháy ở chỗ đó. "Hiện nay ở đây có một nhóm phần tử vũ lqđ trang trái phép. Một tiếng trước bọn họ nhập cư trái phép vào, mục đích không rõ. Vì an toàn của nhân dân và quốc gia, mọi người phải lấy tốc độ nhanh nhất bắt giữ bọn chúng. Nhớ, chú ý an toàn, tôi muốn tất cả mọi người phải còn sống trở về."
Toàn bộ binh sĩ hạt giống kính một quân lễ, không hô khẩu hiệu. Đây là quy tắc Liên Hạo Đông đặt ra, trước nhiệm vụ khẩn cấp không cần phải hô khẩu hiệu. Bỗng có người ở hàng cuối cùng nói: "Báo cáo!"
Liên Hạo Đông nhìn lại, là binh sĩ Kim Thiểu Dương khiến người ta đau đầu. Anh nói: "Nói!"
Kim Thiểu Dương hỏi: "Nếu đối phương phản kháng ảnh hưởng tới an toàn của bên ta thì có thể trực tiếp tiến hành xử bắn không?"
Liên Hạo Đông im lặng hai giây đồng hồ, nói: "Có thể."
Kim Thiểu Dương trả lời ngay: "Dạ."
Liên Hạo Đông lại nói quy tắc hành động: "Bây giờ chính là chiến trường thật của mọi người. Mọi người phải đoàn kết giúp đỡ nhau, đồng tâm hiệp lực, cùng nhau đánh trận này thật đẹp. Tôi chờ mọi người chiến thắng trở về."
"Dạ."
"So đúng đồng hồ, sau đó xuất phát. Tốt nhất tiếp cận mục tiêu lúc quân địch chưa kịp chuẩn bị rồi bắt chúng.
Liên Hạo Đông tính từ chỗ này muốn tới chỗ bọn họ đổ bộ còn phải vòng qua một ngọn núi nhỏ, lại qua hai sơn trại của người dân tộc thiểu số, tuy vùng này không lớn nhưng rất hoang vu. Chỗ này có một nhánh của dân tộc Choang ở sâu trong núi. Nhất định không thể để bọn chúng vào sơn trại bắt con tin, đả thương người gì đó.
Anh cầm bộ đàm trong tay, nói: "Phải dẫn quân địch ra vùng đất trống, không cho phép bọn chúng tiến vào sơn trại, hết."
Bề ngoài anh vô cùng bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng vô cùng thấp thỏm. Trong số họ có một nửa là lần đầu tiên ra chiến trường thật, khả năng khống chế địa hình và mọi chuyện không phải thật tốt. Anh lấy bọn họ một lần, người nào cũng có chỗ đáng khen nhưng đều không phải vô cùng hoàn mỹ. Có thể tập hợp những người này lại một chỗ chính là một đội quân lui có thể thủ, tiến có thể công hoàn mỹ.
Bây giờ bọn họ đã xuất phát hơn một giờ. Liên Hạo Đông nhận được tin tức gián đoạn từ các binh sĩ hạt giống đến từ những chỗ khác nhau. Anh xem chừng đã tới gần mục tiêu. Quả nhiên, một giọng hơi trẻ con truyền tới: "Phát hiện mục tiêu, hai người, hướng bốn giờ, hết."
Lại một giọng trầm thấp truyền tới: "Phát hiện mục tiêu, ba người, hướng chín giờ, hết."
Liên Hạo Đông kết luận bọn họ có thể chia tổ hành động.
Một lúc sau, một giọng nói bình tĩnh truyền tới, là Kim Thiểu Dương: "Phát hiện mục tiêu, một người, chỗ người đeo rương 600X600 đang hướng tới là hướng đông nam, hết."
Liên Hạo Đông vội hỏi: "Nói cho tôi biết vị trí của cậu, hết."
Kim Thiểu Dương nói: "110°17′ kinh độ đông, 20°35′ vĩ độ bắc, hết."
Liên Hạo Đông xác định được vị trí từ máy vi tính, so vị trí với Kim Thiểu Dương. Hướng đông nam có gì quan trọng? Sau khi xem xong thì hiểu ý đồ của quân địch, báo cho Kim Thiểu Dương biết: "Mục tiêu của bọn chúng là tháp tín hiệu Thự Quang của chúng ta. Trên lưng bọn chúng hẳn là thuốc nổ hoặc là tên lửa cỡ nhỏ, phải bắt sống bọn chúng nhanh một chút để tránh sinh mầm họa, hết."
Kim Thiểu Dương trả lời: "Vâng! Hết."
Liên Hạo Đông lẳng lặng đợi ở trụ sở. Anh đang chờ một người đeo một cái rương khác, còn phân tích cách sắp xếp chiến lược của bọn chúng trong đầu.
Mười mấy phút đồng hồ au, trong bộ đàm có tiếng người nói: "Phát hiện một đơn vị lớn, tám người, hình như đang chôn gì đó, hết."
Liên Hạo Đông ra lệnh: "Nắm đúng thời cơ, lựa chọn hành động! Hết!"
Bây giờ chiến sĩ của anh sẽ xông lên chiến trường tuyến đầu ngay lập tức. Anh biết bây giờ mới thật sự là thời khắc thử thách bọn họ. Nếu nói anh không lo lắng thì tuyệt đối là nói láo. Nhưng anh không thể biểu hiện ra ngoài.
Lâm Đình Tích chui vào trong xe từ bên ngoài, ném ống nhòm xuống trước xe, hỏi: "Có tình hình gì mới?"
Liên Hạo Đông bình tĩnh trả lời: "Phần lớn mục tiêu đã xuất hiện."
"Vậy súng bắn tỉa thì sao?"
Anh cau mày, nói: "Còn chưa phát hiện." Anh bật bộ đàm, bắt đầu nói: "Phải tìm ra súng bắn tỉa nhanh một chút để trừ hậu họa, hết."
Súng bắn tỉa giỏi nhất là ẩn núp, là một quả bom hẹn giờ. Nếu giải quyết không kịp thời thì sẽ là họa lớn trong lòng.
"Tôi hơi lo cho bọn họ!" Trong lòng Lâm Đình Tích hơi căng thẳng. Tuổi anh xấp xỉ Liên Hạo Đông, quân hàm lại thấp hơn Liên Hạo Đông một bậc, chức vị cũng thấp hơn một bậc. Vì sao lại như vậy? Bởi vì anh không to gan như Liên Hạo Đông. Bất kể là chiến trường hay là quan trường, để trà trộn vào thì tốt nhất là to gan. Để anh làm phụ tá cho Liên Hạo Đông là vừa hay bổ sung. Bây giờ anh cũng là huấn luyện viên hạt giống, sau này sẽ là đội phó đại đội đuổi cá mập.
Liên Hạo Đông đưa cho Lâm Đình Tích một điếu thuốc, mình cũng châm một điếu, hít một hơi. Hơi khói từ từ tỏa ra từ cái mũi cao thẳng của anh. Anh nói: "Phải tin bọn họ! Đội y tế đã tới chưa?" Bị khói hun nên mắt hơi híp, vẻ mặt uể oải lại càng làm nổi bật sự nhanh nhạy và xảo quyệt như hồ ly già của anh. Trần Hiểu Sắt thích nhất là anh bày ra dáng vẻ như kẻ trộm này nhưng cho tới bây giờ không dám nói với anh. Nếu không anh cao hứng không biết sẽ hành hạ người ta thế nào.