-Cậu thực sự không có ý định chạy trốn? –gã –kẻ tôi căm ghét nhất trên đời- đến bên tôi hỏi.
-Nếu muốn trốn, chẳng phải giờ đã quá muộn sao? –Tôi trả lời, cố dấu đi sự khinh bỉ của mình, mà cũng không phải nữa. Người như tôi, giờ còn có tư cách để khinh bỉ ai?
-Nếu muốn, tôi có thể thả cậu đi! –gã nói đùa mà tôi cảm tưởng như đó là lời thật lòng của gã.
-Anh Long đùa gì chứ? Tôi không mong ước xa vời gì đâu. Miễn sao còn tồn tại được là tốt rồi!
Tôi không cần gã giả đò thương xót. Bất cứ kẻ nào trên thế gian này cũng có thể thương xót tôi nhưng gã thì không. Gã không có tư cách để thương hại tôi hay gì đó.
Người tôi căm ghét nhất là gã. Cả đời tôi, tôi cũng không cần gã thương xót…
-Tồn tại? –Gã cười, gằn ra từng tiếng- Phải, nếu đã coi sống là tồn tại sao không chết đi cho rồi? Vì cô ta sao?
Ngay khi nghe gã nhắc đến hai từ “cô ta” tôi biết là sẽ không còn có thể giấu giếm được chuyện đó lâu nữa. Người tôi khẽ run lên vì đôi chút lo lắng.
Hắn nhìn người con trai khẽ rùng mình. Lòng thật sự muốn đánh cho cậu một trận không thôi. Tại sao người đó còn có một cô con gái mà gã lại không chịu nói…
-Cậu cho rằng cậu có thể giấu chúng tôi trong bao lâu!
Nếu gã đã biết thì chứng tỏ tôi không còn giấu được trong bao lâu nữa. Nhưng kéo dài được thêm chút nào hay chút ấy vậy. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-mau-khac-la/2848059/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.