Đây là mục đích ban đầu của Giang Hải.Chu Liệt hoàn toàn không biết chuyện này, trong ánh mắt tất cả vừa khiếp sợ vừa lo lắng.Hy vọng lấy thứ này để chứng minh, anh có thể cho Giang Ninh một cuộc sống tốt.
Ông biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, nhưng sợ Giang Ninh một mình không chống đỡ được ngày sau khi ông mất.Đứa trẻ từng cao hơn ông giờ đã trở thành một người đàn ông thành đạt.Nhưng cuối cùng ông tiều tụy rồi lại vô lực mở miệng.
Sau khi ông chết, ông hy vọng Chu Liệt có thể chăm sóc Giang Ninh một thời gian.Bởi vì Giang Ninh nói một câu đơn giản, anh vui vẻ đến mức một đêm cũng không ngủ.Từ lời nói ngắn ngủi của Giang Hải, anh không biết Giang Ninh bị tai nạn xe cộ rốt cuộc có nghiêm trọng hay không, không biết cuối cùng cô bị thương như thế nào.
Chờ nỗi buồn theo thời gian mờ nhạt, chờ Giang Ninh có thể một mình tiếp tục tự lập, như vậy trách nhiệm của Chu Liệt cũng kết thúc.Người trả lời điện thoại là Giang Hải.
Nhưng ngày hôm đó.Khi Chu Liệt liên lạc với Giang Ninh một lần nữa, điện thoại di động của Giang Ninh đã không có ai nghe máy.
Chu Liệt ngồi bên giường bệnh của Giang Hải, nghe xong những lời ông ấy nói, sắc mặt ngưng trọng lâm vào trầm tư.Tuy nhiên, tất cả những chuyện này giống như một câu chuyện cổ tích tốt đẹp vào ngày Cá tháng Tư.Chu Liệt nhíu mày, lồng ngực run rẩy, “Tại sao vậy?”
Vài phút sau.Sau đó.
Anh ngước mắt nhìn về phía Giang Hải một lần nữa, đưa ra lời cầu xin thay đổi cả cuộc đời anh.Giang Hải nghe xong, cũng không lên tiếng lập tức, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
“Chú Giang, xin chú giao A Ninh cho cháu, cháu sẽ chăm sóc cô ấy cả đời, cho dù tương lai có bao lâu, cháu sẽ cùng cô ấy đi tiếp.”Giọng nói Giang Ninh vừa nhẹ nhàng vừa vui vẻ, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai Chu Liệt.Editor: Chang + Beta: Amouriel – Linh
Lúc đầu Giang Hải nghe không hiểu lời của Chu Liệt có ý gì.“Chú Giang, xin chú giao A Ninh cho cháu, cháu sẽ chăm sóc cô ấy cả đời, cho dù tương lai có bao lâu, cháu sẽ cùng cô ấy đi tiếp.”
Nhưng Chu Liệt càng nói tiếp, ông càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ.[Được, anh sẽ đợi em]
Giang Hải nhíu nhíu mày, không thể tin được hỏi: “Ý cháu là… Cháu muốn cùng A Ninh…”Giang Hải chưa từng nghi ngờ mỗi một câu Chu Liệt nói.Chu Liệt không chút do dự nói ra những lời này.
“Cháu muốn kết hôn với A Ninh.”Anh thậm chí còn chuẩn bị một bản thảo nghiêm ngặt có thể so sánh với luận văn trong một khoảng thời gian ngắn
Chu Liệt không chút do dự nói ra những lời này.Giang Hải rũ mắt xuống, sau đó khẽ nhướng mi, “Mấy năm trước A Ninh bị tai nạn xe cộ, người không có việc gì chỉ là cơ thể bị thương, bác sĩ nói nó rất khó mang thai.”
Anh thậm chí còn chuẩn bị một bản thảo nghiêm ngặt có thể so sánh với luận văn trong một khoảng thời gian ngắnChu Liệt ngồi bên giường bệnh của Giang Hải, nghe xong những lời ông ấy nói, sắc mặt ngưng trọng lâm vào trầm tư.“Tai nạn xe cộ… Hai năm trước?! Đó là hai năm trước, phải không chú? ”
Chu Liệt nói cho Giang Hải biết thành tựu hiện tại của anh, từ phát triển nghề nghiệp đến tiền gửi thẻ ngân hàng, tất cả đều giải thích từng cái một.
Ở trong xương cốt, anh vẫn là chàng trai gầy gò được Giang Hải đau lòng, sau đó đưa anh về nhà.Giọng nói của Chu Liệt bớt đi trầm ổn, vừa căng thẳng rồi run rẩy hơn.Anh ngước mắt nhìn về phía Giang Hải một lần nữa, đưa ra lời cầu xin thay đổi cả cuộc đời anh.
Hy vọng lấy thứ này để chứng minh, anh có thể cho Giang Ninh một cuộc sống tốt.
Anh lại nói một lần nữa, “Chú Giang, xin chú giao A Ninh cho cháu”Vài phút sau.Thế nhưng điện thoại vẫn không có ai nghe máy.
Giang Hải nghe xong, cũng không lên tiếng lập tức, không gật đầu, cũng không lắc đầu.Chu Liệt vẫn nhớ rõ, đó là ngày mùng 1 tháng 4.Sau đó, Chu Liệt cũng không nghe thấy giọng nói của Giang Ninh nữa, chỉ là hết lần này đến lần khác nghe được cái tên Từ Thụ.
Ông chỉ nằm trên giường bệnh, dùng một ánh mắt gần như phức tạp nhìn người đàn ông lúc này vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chân thành tha thiết.Thân là nỗi đau của một người bố, ẩn trong những dòng chữ của Giang Hải.
Vừa xa lạ vừa quen thuộc
Đứa trẻ từng cao hơn ông giờ đã trở thành một người đàn ông thành đạt.Lúc đầu Giang Hải nghe không hiểu lời của Chu Liệt có ý gì.
Giang Hải chưa từng nghi ngờ mỗi một câu Chu Liệt nói.Chu Liệt nói cho Giang Hải biết thành tựu hiện tại của anh, từ phát triển nghề nghiệp đến tiền gửi thẻ ngân hàng, tất cả đều giải thích từng cái một.
Nhưng cuối cùng ông tiều tụy rồi lại vô lực mở miệng.Ở trong xương cốt, anh vẫn là chàng trai gầy gò được Giang Hải đau lòng, sau đó đưa anh về nhà.
“A Liệt, chú nhất định phải nói cho cháu biết một chuyện. A Ninh, nó… Không thể sinh con được…”
Thân là nỗi đau của một người bố, ẩn trong những dòng chữ của Giang Hải.
Giang Hải rũ mắt xuống, sau đó khẽ nhướng mi, “Mấy năm trước A Ninh bị tai nạn xe cộ, người không có việc gì chỉ là cơ thể bị thương, bác sĩ nói nó rất khó mang thai.”
Ông không che dấu, mà nói ra sự thậtGiang Hải nhíu nhíu mày, không thể tin được hỏi: “Ý cháu là… Cháu muốn cùng A Ninh…”[Anh Chu, anh nói thật sao? Anh thật sự sẽ đợi em ở trường đại học? Chắc chắn em sẽ cố gắng ạ] Ông không che dấu, mà nói ra sự thật
Chu Liệt hoàn toàn không biết chuyện này, trong ánh mắt tất cả vừa khiếp sợ vừa lo lắng.
Từ lời nói ngắn ngủi của Giang Hải, anh không biết Giang Ninh bị tai nạn xe cộ rốt cuộc có nghiêm trọng hay không, không biết cuối cùng cô bị thương như thế nào.Dưới ánh mắt bức thiết của anh, Giang Hải gật đầu.
Trong lồng ngực của anh, tất cả vừa thấp thỏm vừa bất an.
Nhưng trong suy nghĩ hỗn loạn, anh nhạy bén suy nghĩ đến cái gì đó.Đây là mục đích ban đầu của Giang Hải.
“Tai nạn xe cộ… Hai năm trước?! Đó là hai năm trước, phải không chú? ”Vừa xa lạ vừa quen thuộcAnh lại nói một lần nữa, “Chú Giang, xin chú giao A Ninh cho cháu”
Giọng nói của Chu Liệt bớt đi trầm ổn, vừa căng thẳng rồi run rẩy hơn.Nhưng ngày hôm đó.
Dưới ánh mắt bức thiết của anh, Giang Hải gật đầu.Giang Hải nói: “A Ninh thi không tốt, chú không nỡ để nó đi đại học ở chỗ khác, còn không bằng ở bên cạnh chú tốt hơn. Nghe nói Từ Thụ thi không tệ, cái gì 123 hay là 321 trường đại học trọng điểm ấy, A Ninh đi ra ngoài cùng thằng nhóc đó chúc mừng…”
Ông nói: “Đúng là hai năm trước đây, chú đã nói dối cháu.” Ông chỉ nằm trên giường bệnh, dùng một ánh mắt gần như phức tạp nhìn người đàn ông lúc này vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chân thành tha thiết.
… Là Giang Hải, đã nói dối Chu Liệt
Hai năm trước, cũng chính vào Giang Ninh mười tám tuổi, đêm trước kỳ thi tuyển sinh đại học.Ông nói: “Đúng là hai năm trước đây, chú đã nói dối cháu.” Nhưng Chu Liệt càng nói tiếp, ông càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ.
Cũng là thời điểm Chu Liệt và Giang Ninh liên lạc chặt chẽ nhất.Sau khi ông chết, ông hy vọng Chu Liệt có thể chăm sóc Giang Ninh một thời gian.
Giọng nói Giang Ninh vừa nhẹ nhàng vừa vui vẻ, dường như vẫn còn văng vẳng bên tai Chu Liệt.Nhưng trong suy nghĩ hỗn loạn, anh nhạy bén suy nghĩ đến cái gì đó.
[Anh Chu, anh nói thật sao? Anh thật sự sẽ đợi em ở trường đại học? Chắc chắn em sẽ cố gắng ạ]
[Được, anh sẽ đợi em] Ông biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, nhưng sợ Giang Ninh một mình không chống đỡ được ngày sau khi ông mất.
Chu Liệt vẫn nhớ rõ, đó là ngày mùng 1 tháng 4.
Bởi vì Giang Ninh nói một câu đơn giản, anh vui vẻ đến mức một đêm cũng không ngủ.Trong lồng ngực của anh, tất cả vừa thấp thỏm vừa bất an.
Tưởng tượng hình ảnh bọn họ có thể gặp lại nhau ở trường đại học.
Tuy nhiên, tất cả những chuyện này giống như một câu chuyện cổ tích tốt đẹp vào ngày Cá tháng Tư.
Khi Chu Liệt liên lạc với Giang Ninh một lần nữa, điện thoại di động của Giang Ninh đã không có ai nghe máy.Chờ nỗi buồn theo thời gian mờ nhạt, chờ Giang Ninh có thể một mình tiếp tục tự lập, như vậy trách nhiệm của Chu Liệt cũng kết thúc.
Sau đó.Tưởng tượng hình ảnh bọn họ có thể gặp lại nhau ở trường đại học.
Người trả lời điện thoại là Giang Hải.
Giang Hải nói: “Là A Liệt à, bé Ninh đang chơi điện thoại ở trường thì bị cô giáo phát hiện, điện thoại bị giáo viên tịch thu rồi. Giờ học lớp mười hai rồi, qua hai tháng nữa sẽ thi đại học, thầy cô quan sát chặt chẽ, không để phân tâm…”
Sau khi Giang Ninh kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Chu Liệt lại liên lạc nữa.
Thế nhưng điện thoại vẫn không có ai nghe máy.
Chỉ có Giang Hải thỉnh thoảng sẽ nhận một lần
Giang Hải nói: “A Liệt, không có việc gì đâu, cháu đừng lo lắng. Bé Ninh nói cái gì mà thi đại học thật vất vả mới kết thúc, đi ra ngoài du lịch với thằng nhóc thối Từ Thụ rồi. Đám trẻ con này, thế nhưng còn học được đi tàu hỏa…”
Giang Hải nói: “A Ninh thi không tốt, chú không nỡ để nó đi đại học ở chỗ khác, còn không bằng ở bên cạnh chú tốt hơn. Nghe nói Từ Thụ thi không tệ, cái gì 123 hay là 321 trường đại học trọng điểm ấy, A Ninh đi ra ngoài cùng thằng nhóc đó chúc mừng…”“Cháu muốn kết hôn với A Ninh.”
Sau đó, Chu Liệt cũng không nghe thấy giọng nói của Giang Ninh nữa, chỉ là hết lần này đến lần khác nghe được cái tên Từ Thụ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]