Chương trước
Chương sau
Editor: Chao + Beta: Amouriel, Linh

Chu Liệt nhìn dòng chữ trên điện thoại, ngón cái và ngón trỏ của tay phải chà xát qua lại.Người phụ nữ bị Chu Liệt treo lên đầu quả tim để yêu, dáng người mảnh mai từ ghế lái phụ đi xuống.Chu Liệt nghi ngờ nhíu mày, “Anh ta là ai?”

Anh rất nghiện thuốc lá.Khi thấy người nào đó đi ngang qua, ông vỗ vai anh, vẻ mặt kiêu ngạo nói, “Chu Liệt nhà tôi đứng hạng nhất trường cấp 3 của thị trấn đấy, hạng nhất toàn trường. ”

Cho dù anh đã bỏ hút thuốc hơn 10 nămAnh lấy ô rồi vội vã đi ra ngoài.

Trong lồng ngực của anh đang bất an mãnh liệt hơn.Mỗi mùa hè, Giang Hải vẫn mời anh đến nhà xem ruộng dưa hấu.Từ Thụ lớn hơn Giang Ninh hai tháng, nhưng cuối năm đầu năm tính ra cũng lớn hơn một tuổi, cho nên Giang Ninh gọi anh ta là anh trai…. Trước kia kỳ nghỉ hè, Từ Thụ phải đến nhà bà ngoại, bởi vì vậy Chu Liệt chưa từng nghe qua tên của anh ta…Đúng lúc này, một âm thanh đùng đùng vang lên.

Tần Niệm rốt cuộc biết cái gì?Màu trắng, dưới làn váy là một vòng ren.Khuôn mặt trắng nõn kia càng thêm tinh xảo, đẹp đẽ, xinh đẹp mềm mại.

Mấy chữ ngắn ngủi, hoàn toàn làm suy sụp cọng rơm lý trí cuối cùng của Chu Liệt, làm cho Chu Liệt không thể ngồi yên.Chu Liệt trong nháy mắt nghĩ đến, lúc Giang Ninh ra ngoài không mang theo ô.Mẹ của Từ Thụ và mẹ của Giang Ninh, khi còn trẻ là chị em tốtCô đẩy cửa ra trong mưa

Đúng lúc này, một âm thanh đùng đùng vang lên.

Trời đang mưa. Những giọt mưa tí tách đập vào cửa sổThì ra người kia tên là Từ Thụ.Mà câu “Anh Thụ” kia…

Chu Liệt trong nháy mắt nghĩ đến, lúc Giang Ninh ra ngoài không mang theo ô.Chu Liệt không nghe rõ Giang Ninh nói gì chỉ là thấp giọng nói một tiếng, “Đẹp lắm.”

Anh lấy ô rồi vội vã đi ra ngoài.…Chu Liệt ở một bên nghe xong, đôi môi khô nứt nẻ.Giang Ninh nghe Chu Liệt nói “Đẹp”, cười càng thêm vui vẻ, ánh mắt cong cong, khóe miệng giơ lên cao.

Tuy nhiên, trước khi bước ra khỏi cửa, một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa nhà họ.Khi cô bước chân nhảy múa, cô nhảy nhẹ nhàng.

Người phụ nữ bị Chu Liệt treo lên đầu quả tim để yêu, dáng người mảnh mai từ ghế lái phụ đi xuống.Người đàn ông thúc giục, “A Ninh, mau đi vào nhà đi, đừng để mưa, chỉ là tiện đường đưa em trở về.”Ngay cả Giang Hải, có đôi khi cũng sẽ nói, “A Ninh nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, về sau thật sự đúng là tiện nghi cho thằng nhóc thúi Từ Thụ rồi ~”Chăm sóc anh cũng giống như chăm sóc con trai mình.

Giang Ninh không có ô, mưa rơi trên quần áo mỏng manh của cô. Cô cười nhẹ nói vài câu với người đàn ông ngồi trên ghế lái.Tuy nhiên, trước khi bước ra khỏi cửa, một chiếc xe màu đen dừng lại trước cửa nhà họ.

Người đàn ông thúc giục, “A Ninh, mau đi vào nhà đi, đừng để mưa, chỉ là tiện đường đưa em trở về.”Trong lồng ngực của anh đang bất an mãnh liệt hơn.Người cùng thôn nhắc tới Giang Ninh. Đầu tiên là khen cô xinh đẹp, sau đó lại nói, “Đứa nhóc Ninh về sau phải làm vợ của Từ Thụ…”

Giang Ninh gật đầu, nói một tiếng, “Cảm ơn.”

Cô đẩy cửa ra trong mưa

Chu Liệt đứng trên bậc thang, đôi mắt đen nhánh mang theo lạnh lẽo, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên ghế lái.Chu Liệt đứng trên bậc thang, đôi mắt đen nhánh mang theo lạnh lẽo, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trên ghế lái.

Người kia là Từ Thụ.Người kia là Từ Thụ.

…Chỉ có điều, việc phải làm ít đi, thời gian nghỉ ngơi càng nhiều lên. Giang Hải không chỉ làm để cho anh mỗi ngày có thịt để ăn, mà còn mua cho anh quần áo mới, giày dép mới.

Lần đầu tiên Chu Liệt nghe được cái tên Từ Thụ là kỳ nghỉ hè năm lớp 12 của anh.Lần đầu tiên Chu Liệt nghe được cái tên Từ Thụ là kỳ nghỉ hè năm lớp 12 của anh.

Năm đó, anh 17 tuổi.Anh Chu, là Giang Ninh đã “lớn lên” sau khi thay đổi giọng nói.

Mỗi mùa hè, Giang Hải vẫn mời anh đến nhà xem ruộng dưa hấu.Tần Niệm rốt cuộc biết cái gì?

Chỉ có điều, việc phải làm ít đi, thời gian nghỉ ngơi càng nhiều lên. Giang Hải không chỉ làm để cho anh mỗi ngày có thịt để ăn, mà còn mua cho anh quần áo mới, giày dép mới.Chu Liệt biết tên, theo bản năng hỏi thăm, biết càng nhiều chuyện.

Chăm sóc anh cũng giống như chăm sóc con trai mình.Chờ ngày mai sẽ mặc lại.Hai người mang thai cùng một năm, còn hẹn sẽ có hôn ước…

Khi thấy người nào đó đi ngang qua, ông vỗ vai anh, vẻ mặt kiêu ngạo nói, “Chu Liệt nhà tôi đứng hạng nhất trường cấp 3 của thị trấn đấy, hạng nhất toàn trường. ”

Năm đó, Giang Ninh 12 tuổi.Chu Liệt nhìn về phía bên cạnh bờ ruộng bao nhiêu lần, cũng không thấy bóng dáng Giang Ninh

Cô từng trắng trẻo, mềm mại giống như một chiếc bánh bao gạo nếp. Trong hai năm, chậm rãi biến mất vẻ mập mạp của trẻ con, trổ mã thành thiếu nữ mảnh mai đáng yêu. Giang Ninh không có ô, mưa rơi trên quần áo mỏng manh của cô. Cô cười nhẹ nói vài câu với người đàn ông ngồi trên ghế lái.Đó là cảnh đẹp nhất không bao giờ biến mất trong ký ức mùa hè của Chu Liệt.

Khuôn mặt trắng nõn kia càng thêm tinh xảo, đẹp đẽ, xinh đẹp mềm mại.“A Thụ chính là Anh Thụ á, chúng em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau…. ‘’

Buổi chiều oi bức, Chu Liệt nhìn chằm chằm Giang Ninh làm bài tập về nhà trong phòng

Giang Ninh vụng trộm đi toilet, chờ đến lúc trở về, trên người cô thay một bộ váy mới.

Màu trắng, dưới làn váy là một vòng ren.

Khi cô bước chân nhảy múa, cô nhảy nhẹ nhàng.Giang Hải vui vẻ nói “Đứa nhóc A Ninh hôm nay đi theo mẹ của Từ Thụ đến công viên giải trí trong thành phố rồi, chắc hôm nay chơi đến điên rồi, cả ngày cũng không nhớ nổi bố già đây.”Ông thở dài. Nhưng cũng đang mỉm cười.

“Anh Chu, có đẹp không ạ?” Giang Ninh ở trước mặt Chu Liệt xoay một vòng, mỉm cười nói, “Bố mới mua cho em đấy, để ngày mai em mặc cái này đi chơi với Anh Thụ.”

Anh Chu, là Giang Ninh đã “lớn lên” sau khi thay đổi giọng nói.Chu Liệt cúi đầu ăn cơm, thuận theo lời “Ừm” một tiếng.

Mà câu “Anh Thụ” kia…Cô đi vào toilet, thay váy xuống, rồi sắp xếp cất gọn gàng.

Chu Liệt nghi ngờ nhíu mày, “Anh ta là ai?”

“A Thụ chính là Anh Thụ á, chúng em từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau…. ‘’Trong ruộng dưa hấu.

Chu Liệt không nghe rõ Giang Ninh nói gì chỉ là thấp giọng nói một tiếng, “Đẹp lắm.”Nhưng trong lúc nói chuyện phiếm, lấy chuyện này nói ra là đương nhiên

Váy ren trắng, rất thích hợp với Giang Ninh, dáng vẻ thướt tha của thiếu nữ mới lớn.Một khi có hôn ước, sẽ không có ai coi trọng cả.

Đó là cảnh đẹp nhất không bao giờ biến mất trong ký ức mùa hè của Chu Liệt.

Giang Ninh nghe Chu Liệt nói “Đẹp”, cười càng thêm vui vẻ, ánh mắt cong cong, khóe miệng giơ lên cao.Chu Liệt nhìn dòng chữ trên điện thoại, ngón cái và ngón trỏ của tay phải chà xát qua lại.

Cô đi vào toilet, thay váy xuống, rồi sắp xếp cất gọn gàng.

Chờ ngày mai sẽ mặc lại.Editor: Chao + Beta: Amouriel, Linh Năm đó, Giang Ninh 12 tuổi.

Ngày hôm sau.

Trong ruộng dưa hấu.Trời đang mưa. Những giọt mưa tí tách đập vào cửa sổGiang Ninh vụng trộm đi toilet, chờ đến lúc trở về, trên người cô thay một bộ váy mới.

Chu Liệt nhìn về phía bên cạnh bờ ruộng bao nhiêu lần, cũng không thấy bóng dáng Giang Ninh

Lúc ăn trưa, trên bàn cơm cũng chỉ có Giang Hải và Chu Liệt.Cô từng trắng trẻo, mềm mại giống như một chiếc bánh bao gạo nếp. Trong hai năm, chậm rãi biến mất vẻ mập mạp của trẻ con, trổ mã thành thiếu nữ mảnh mai đáng yêu.

Giang Hải vui vẻ nói “Đứa nhóc A Ninh hôm nay đi theo mẹ của Từ Thụ đến công viên giải trí trong thành phố rồi, chắc hôm nay chơi đến điên rồi, cả ngày cũng không nhớ nổi bố già đây.”

Ông thở dài. Nhưng cũng đang mỉm cười.

Chu Liệt cúi đầu ăn cơm, thuận theo lời “Ừm” một tiếng.

Thì ra người kia tên là Từ Thụ.

Chu Liệt biết tên, theo bản năng hỏi thăm, biết càng nhiều chuyện.Buổi chiều oi bức, Chu Liệt nhìn chằm chằm Giang Ninh làm bài tập về nhà trong phòng

Mẹ của Từ Thụ và mẹ của Giang Ninh, khi còn trẻ là chị em tốt

Hai người mang thai cùng một năm, còn hẹn sẽ có hôn ước…Năm đó, anh 17 tuổi.

Từ Thụ lớn hơn Giang Ninh hai tháng, nhưng cuối năm đầu năm tính ra cũng lớn hơn một tuổi, cho nên Giang Ninh gọi anh ta là anh trai…. Trước kia kỳ nghỉ hè, Từ Thụ phải đến nhà bà ngoại, bởi vì vậy Chu Liệt chưa từng nghe qua tên của anh ta…

Người cùng thôn nhắc tới Giang Ninh. Đầu tiên là khen cô xinh đẹp, sau đó lại nói, “Đứa nhóc Ninh về sau phải làm vợ của Từ Thụ…”

Một khi có hôn ước, sẽ không có ai coi trọng cả.Cho dù anh đã bỏ hút thuốc hơn 10 năm

Nhưng trong lúc nói chuyện phiếm, lấy chuyện này nói ra là đương nhiên

Ngay cả Giang Hải, có đôi khi cũng sẽ nói, “A Ninh nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, về sau thật sự đúng là tiện nghi cho thằng nhóc thúi Từ Thụ rồi ~”

Chu Liệt ở một bên nghe xong, đôi môi khô nứt nẻ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.