Bữa tiệc kết thúc và khách khứa đã về hết. Ban nhạc đã rút điện và khiêng đồ ra xe, và họ cũng đã rời khỏi. Người cung cấp thực phẩm và các nhân viên của cô ta cũng đã thu dọn sạch sẽ, và chất hết đồ vào hai chiếc xe tải và lái đi, mệt mỏi nhưng rất đáng.
Lucinda, bị kiệt sức bởi nỗ lực phi thường mà bà đã làm đêm đó, đã lên giường ngay lập tức, và tất cả những người khác cũng nhanh chóng làm theo bà.
Cơn bão đã đến như những dấu hiệu vài ngày gần đây, mang theo những trận mưa đi kèm với tiếng sét đánh, các khung cửa sổ rung lên bởi tiếng sấm sét, và một mưa dữ dội. Roanna ngắm mọi thứ từ trong bóng đêm an toàn trong phòng cô, cuộn người gọn lỏn trong ghế. Cánh cửa hướng ra ban công đã được mở rộng để cô có thể nhìn thấy sức ảnh hưởng đầy đủ của nó, ngửi thấy mùi sảng khoái dễ chịu của mưa và xem gió thổi nó bay ngang. Cô cuộn người dưới tấm chăn Afghan nhạt, mềm mại, cảm thấy được cái lạnh dễ chịu trong không khí. Cô thư giãn và cảm thấy hơi buồn ngủ, bị mê hoặc bởi trận mưa, cơ thể cô lún sâu vào cái ghế thoải mái trong sự thư giãn hoàn toàn.
Cơn bão đã hơi lắng xuống, và mưa đã dịu lại thành màn mưa đều đều, như trút nước thỉnh thoảng đi kèm bởi những tia chớp. Cô thấy hài lòng khi ngồi ở đó, hồi tưởng - không phải cảnh trên sân hiên, mà là khoảnh khắc trước khi Lucinda nâng ly, khi cô và Webb đang bị kẹt giữa khoảng thời gian ngừng trôi, sự ham muốn dày đặc giữa họ.
Nó có phải là sự ham muốn không? Ngọt ngào, nóng bỏng. Ánh mắt của anh đã xuyên thẳng xuống vú cô, nóng rực như ngọn đuốc. Chúng đã đập mạnh, núm vú của cô dựng đứng về phía anh. Cô đã không nhầm lẫn về ý định của anh, cô không thể nào. Webb đã muốn cô.
Đã có lúc cô nghĩ sẽ đến bên anh, không để tâm đến mọi chuyện ngoại trừ ước muốn được ở cạnh anh. Bây giờ thì cô tiếp tục ngồi một mình trong phòng, ngắm mưa rơi. Cô sẽ không đuổi theo anh nữa. Anh đã biết cô yêu anh, anh đã biết điều đó trong hầu hết cuộc đời cô. Quả bóng bây giờ đang ở trong tay anh, để cho anh đánh trả lại hay để nó vụt qua. Cô không biết anh sẽ làm gì hay nếu anh có làm bất cứ chuyện gì, nhưng cô đã thật lòng với những gì cô đã nói với anh trong buổi tiệc. Nếu anh không nghiêm túc trong sự quan tâm ân cần của anh, vậy thì cô không muốn chúng.
Mắt cô nhắm lại khi cô nghe tiếng mưa rơi. Nó rất dịu êm, rất yên bình; cô cảm thấy được nghỉ ngơi, dù cô có ngủ được đêm đó hay không.
Mùi hương thoang thoảng của khói thuốc lá xộc vào mũi cô. Cô mở mắt ra, và anh đang ở đó, đứng bên trong cánh cửa mở, nhìn cô. Ánh mắt của anh nhìn xuyên qua bóng tối của căn phòng. Những tia chớp lác đác soi rõ cô với anh, mắt cô âm u và bình tĩnh, cơ thể của cô thư giãn và ... chờ đợi.
Cũng trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi của những tia sáng đó cô có thể nhìn thấy cách anh đang tựa một vai vào khung cửa, tư thế lơ đãng không thể che giấu sự căng thẳng trong những cơ bắp săn chắc của anh, cường độ trong cách anh nhìn cô, như một con dã thú tập trung vào con mồi của nó.
Anh đã cởi bớt áo. Áo khoác của anh không còn nữa và cái cà vạt đen cũng vậy. Cái áo sơ mi trắng đã cởi khuy và kéo ra khỏi quần, và để mở ngang lồng ngực rộng của anh. Điếu thuốc hút phân nửa trong tay anh. Anh quay lại và hất nó qua lan can, vào màn mưa, rồi anh lặng lẽ băng qua phòng đến bên cô, bước chân của anh uyển chuyển như một con báo.
Roanna không di chuyển, không nói gì tỏ vẻ hoan nghênh hay từ chối. Động thái này là của anh.
Anh quỳ xuống ở phía trước ghế và đặt tay lên chân cô, vuốt tấm chăn Afghan ngay đầu gối cô. Sức nóng của cái chạm đó thiêu đốt cô qua lớp chăn.
"Có trời biết, anh đã cố tránh xa khỏi em," anh lẩm bẩm.
"Tại sao? " cô hỏi, thấp giọng, một câu hỏi đơn giản.
Anh cười khắc khổ. "Có trời mới biết," anh lại nói.
Sau đó anh kéo nhẹ tấm chăn Afghan, kéo nó khỏi người cô và thả nó xuống sàn nhà bên cạnh ghế. Cũng nhẹ nhàng như thế anh luồn tay vào dưới lai áo của ngủ của cô và chạm vào mắt cá chân của cô. Anh kéo chân cô ra khỏi vị trí đang gấp lại của chúng, kéo thẳng chúng ra, và tách chúng làm đôi để cho anh ở giữa chúng.
Roanna thở hổn hển.
"Núm vú của em có đang săn cứng không? " anh thì thầm.
Cô gần như không thể nói chuyện được. "Em không biết..."
"Để anh xem." Và anh đẩy trượt tay lên cơ thể của cô, bên dưới cái áo ngủ, và khép những ngón tay trên vú cô. Cho đến khi anh chạm vào chúng, cô đã không nhận ra là cô muốn điều này một cách tuyệt vọng như thế nào. Cô rên lên một tiếng trong sự nhẹ nhõm, vui thích. Núm vú đâm vào lòng bàn tay của anh. Anh chà ngón tay cái của anh qua chúng và cười nhỏ. "Anh tin là vậy," anh thì thầm. "Anh nhớ mùi vị của chúng, cảm giác của chúng trong miệng anh."
Vú của cô nâng lên trong tay anh với mỗi hơi thở nhanh, dài. Sự ham muốn đang cuồn cuộn bên trong cô, buông lỏng cô, làm da thịt cô ấm lên và mềm lại dưới sự ve vuốt của anh.
Anh kéo cái áo ngủ qua đầu cô, kéo nó ra khỏi người và thả nó xuống sàn nơi anh đã bỏ tấm chăn Afghan. Cô ngồi trần truồng trước mặt anh trong cái ghế khổng lồ đó, cơ thể mảnh mai của cô trông nhỏ bé trong chiếc ghế đồ sộ. Tia chớp lại lóe lên chập chờn, trong một khoảng khắc ngắn đã để lộ chi tiết của ngực và thắt lưng cô, núm vú săn cứng và cặp đùi đang mở. Hơi thở của anh rít qua kẽ răng, lồng ngực rộng của anh phập phồng. Từ từ anh vuốt tay lên chân cô, đẩy đùi cô dang rộng hơn và rộng hơn cho đến khi cô phơi bày hoàn toàn với anh.
Không khí đêm ẩm ướt quét qua người cô, những cơn gió nhẹ làm dịu chỗ nóng ở giữa chân cô. Cảm giác bị phơi bày, dễ bị tổn thương, quá mạnh mẽ để có thể chịu đựng, và với một tiếng rên nhỏ, hoảng sợ cô cố khép chân lại.
Tay anh siết chặt trên đùi cô. "Đừng," anh nói. Từ từ anh chồm về phía trước, để cho cơ thể của anh chạm vào cô, ấn nhẹ xuống cô, và miệng anh phủ trên cô một cách ngọt ngào, dịu dàng, tàn phá. Nụ hôn dịu dàng như cánh bướm, thong thả như mùa hè. Với vẻ tế nhị hết sức anh thưởng thức miệng cô, nấn ná qua nụ hôn. Cùng lúc những ngón tay ranh mãnh của anh di chuyển một cách táo bạo giữa chân cô, mở nếp gấp bí mật bảo vệ cái khe nhỏ mềm mại của cơ thể cô. Một ngón tay to lớn đâm vào cô, làm cô oằn người, sau đó nó đẩy sâu vào bên trong. Roanna uốn cong người một cách bất lực, rên rỉ trên miệng anh, cố vượt qua cảm giác sửng sốt vì bị xâm nhập.
Anh vẫn tiếp tục hôn cô, cái miệng ngọt ngào của anh dịu dàng với cô cho những cái đâm thọc cướp bóc của ngón tay anh. Nó gần như thô bạo, sự tương phản của cường độ đó, kích thích mọi cảm giác khoái lạc trong cô. Cô vừa bị cám dỗ vừa mê mẩn, bị cám dỗ và bị chiếm lấy.
Môi anh rời khỏi miệng cô, trượt một cách nóng bỏng xuống cổ, sau đó dừng lại ở vú cô. Anh nhấp nó một cách tài tình, nút mạnh. Roanna đắm mình trong cơn bão tối tăm và quay cuồng của sự ham muốn tinh khiết, run rẩy vì đòi hỏi. Cô đặt tay trên đầu anh, cảm giác được mái tóc dày, mát lạnh của anh giữa các ngón tay cô. Cô cảm thấy choáng váng, say sưa trong sự kích động, với mùi xạ nóng hổi của da anh. Anh đang nóng, rất nóng, cơ thể của anh cháy bừng qua lớp áo sơ mi.
Miệng của anh di chuyển xuống thấp hơn, trên cơ bụng run rẩy của cô. Lưỡi của anh thám hiểm ở rốn cô, làm thắt lưng cô thắt chặt dữ dội khi sự sung sướng đê mê bắn qua người cô. Xuống thấp hơn, thấp hơn ...
Anh kẹp chặt mông cô, kéo chúng tới phía trước để cho mông cô nằm ngay trên mép ghế, sau đó gác đôi chân cô qua vai anh. Cô thét lên một âm thanh không mạch lạc của sự hoảng sợ, của sự mong đợi bất lực.
"Anh đã nói với em rồi," anh lẩm bẩm. "Đủ ngon để ăn."
Rồi anh hôn cô, miệng của anh nóng bỏng và ướt đẫm, lưỡi của anh xoáy quanh chỗ căng cứng, nhạy cảm nhất trên người cô. Hông của cô nâng lên dữ dội, gót chân của cô đâm mạnh vào lưng anh. Cô rên rỉ, âm thanh được đè nén bởi tay của cô. Cô không thể chịu đựng được nổi, nó quá cao độ, nó là sự tra tấn và cảm giác cực kỳ sung sướng, tất cả đều xảy ra cùng một lúc, và hông của cô di chuyển để cố gắng thoát khỏi cảm giác đó. Anh kẹp chặt mông cô hơn, kéo mạnh cô tựa vào miệng anh, và lưỡi của anh đâm sâu vào cô. Cô đạt đến đỉnh cao một cách dữ dội, rùng mình, cắn tay mình để khỏi gào thét từ lực tàn phá của nó.
Khi những cảm xúc cuối cùng yếu dần và thả lỏng cô từ vùng xoáy đen của chúng, cô nằm rũ người yếu ớt trong ghế với đôi chân của cô vẫn còn gác trên đôi vai rộng của anh. Cô không thể di chuyển. Cô không còn sức, thậm chí không đủ sức để mở mắt. Bất cứ điều gì anh muốn làm với cô bây giờ, cô đang rộng mở, phục tùng mệnh lệnh, hoàn toàn dễ bị tổn thương với ham muốn của anh.
Anh nâng đùi cô khỏi vai anh và cô cảm thấy anh di chuyển, cảm thấy được chỗ trống của da anh chạm vào cô khi anh cởi áo sơ mi. Cô buộc mí mắt nặng trĩu của mình mở ra khi anh cởi quần và đẩy chúng xuống. Sự vội vã của anh thật nóng bỏng, hoang dã. Anh luồn một cánh tay dưới cô và kéo cô tới phía trước nhiều hơn, ra khỏi ghế và lên đùi anh, lên cái vật đàn ông dày và cương cứng của anh. Nó đâm xiên vào cô, mạnh đến nỗi cô cảm thấy bị bầm dập, nóng bỏng đến nỗi cô cảm thấy bị thiêu đốt. Trọng lượng của cô giúp cho sự xâm nhập, ấn cô xuống để cho anh đi vào thậm chí sâu hơn, và cô tắt nghẹn trong tiếng thét nho nhỏ.
Webb rên rỉ, ngả người ra trên tay để cho cơ thể của anh uốn cong mạnh mẽ bên dưới cô. "Em biết phải làm gì," anh nói từ giữa hàm răng nghiến chặt. "Di chuyển đi." (chỗ này dịch sát nghĩa là "cỡi" nhen Lúa mà chị thấy sao ghê ghê heheheh)
Cô tuân theo. Cơ thể của cô tự động đáp lại, nâng cao và hạ xuống, đùi của cô siết chặt hông anh, uốn cong khi cô nâng mình gần như hoàn toàn khỏi anh rồi ngồi phịch xuống trở lại. Cô từ từ nhún nhẩy trên người anh, từ từ lún sâu xuống anh từng chút một. Cơ thể của cô thật thần kỳ, di chuyển với vẻ khoan dung nhẹ nhàng đã luôn làm anh say đắm; cô bao bọc anh với cái trượt xuống, sau đó giày vò anh với sự doạ dẫm là sẽ rút ra khi cô di chuyển lên lại, hầu như bật khỏi người anh ... đừng ... đừng .. rồi lại trượt xuống lại, và anh rên rỉ với sự ẩm ướt nóng hổi vây quanh anh của da thịt cô, bao bọc anh, ve vuốt anh. Anh cương cứng như con ngựa giống bên trong cô, và sau rồi cô di chuyển mạnh mẽ hơn, nhanh hơn, giáng người xuống anh. Cảm giác đê mê đang hình thành thật không thể chịu đựng nỗi, và anh đẩy người lên, mạnh bạo. Một cách bất lực cô khóc thét lên, những thớ thịt bên trong cô thoi thóp và ve vuốt anh khi cô đạt đến khoái cảm một lần nữa.
Một tiếng rên lớn thoát ra khỏi họng anh và anh nhỏm người dậy, ấn lưng cô tựa vào ghế. Anh ghim cô vào nó với trọng lượng của anh khi anh đâm sâu và cong người, bắn thứ nước nóng hổi vào người cô.
Anh nằm rũ người trên cô, run rẩy và toát mồ hôi. Sự giải tỏa của anh đã quá mạnh mẽ đến nỗi anh không thể nói chuyện, không thể suy nghĩ. Một lúc sau, sức mạnh của cơ bắp được phục hồi và anh rút khỏi người cô, gây ra tiếng rên phản đối từ môi cô. Anh đứng lên và đá quần của anh ra, sau đó bế cô lên và mang cô lại giường. Anh nằm dài trên giường cạnh cô, cô cuộn người vào vòng tay ôm của anh và đi vào giấc ngủ. Webb vùi mặt mình trong tóc cô và để cho bóng tối vây quanh anh một lần nữa.
Một thời gian không rõ sau đó cô rời khỏi cánh tay anh và ngồi dậy từ giường. Webb thức giấc ngay lập tức, bị giật mình bởi sự trống trải. Anh chớp mắt mơ màng với cái hình ảnh nhợt nhạt từ cơ thể trần trụi của cô. "Ro? " anh thì thầm.
Cô không trả lời mà bước đi một cách bình tĩnh về phía cửa. Bước chân trần của cô im ắng. Nó trông như thể cô đang lướt qua sàn nhà.
Tóc anh dựng đứng sau gáy và anh phóng khỏi giường. Tay anh chặn trên cửa ngay khi cô tìm tay nắm cửa. Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô. Mắt cô đang mở, vẻ mặt của cô thanh bình như một bức tượng.
"Ro," anh nói, giọng anh thô ráp. Anh ôm choàng lấy cô và kéo cô vào người anh. "Thức dậy đi, em yêu. Nào, bé cưng, thức dậy đi." Anh lắc nhẹ cô. Cô chớp mắt một hoặc hai lần và ngáp khi cô ôm chặt anh hơn. Anh ôm cô chặt hơn và cảm thấy sự căng thẳng từ từ xâm chiếm lấy cơ thể mềm mại của cô khi cô nhận ra rằng mình đã ra khỏi giường, đang đứng ở cửa.
"Webb? " Giọng cô tắc nghẹn, run rẩy. Cô rùng mình, nổi da gà với cái ớn lạnh. Anh bế cô lên và mang cô trở lại giường, đẩy trượt cô dưới tấm chăn ấm và nằm xuống cạnh cô. Anh ôm chặt cô vào cơ thể ấm áp của anh, ôm cô khi những cái run rẩy trở thành những cái rùng mình.
"Ôi, Chúa ơi," cô nói vào vai anh, lời nói gần như không có chút sinh khí vì căng thẳng. "Em lại làm chuyện đó. Em không có bất cứ quần áo nào trên người. Em gần như bước ra khỏi đây trần truồng." Cô bắt đầu đẩy người khỏi anh, cố tránh ra. "Em cần mặc áo ngủ vào," cô nói một cách điên cuồng. "Em không thể ngủ như thế này."
Anh kềm cô lại, ấn cô xuống nệm. "Nghe anh nói," anh nói, nhưng cô cứ cố tránh khỏi người anh, và cuối cùng anh phải lăn tròn bên trên cô, kềm chế cơ thể mỏng manh của cô bằng cơ thể to lớn hơn, mạnh mẽ hơn của anh.
"Suỵt, Suỵt," anh thì thầm sát tai cô. "Em an toàn với anh, bé cưng. Anh thức giấc ngay khi em rời khỏi anh. Em không cần phải lo lắng, anh sẽ không để cho em rời khỏi phòng này."
Hơi thở của cô hổn hển, và hai giọt nước mắt lăn tròn từ khóe mắt cô xuống tóc ở hai bên thái dương. Anh vuốt đường đi ẩm ướt bằng gò má lởm chởm râu, sau đó hôn hết dấu vết còn sót lại. Cô đang mềm người bên dưới anh; vật đàn ông của anh cương cứng và đòi hỏi. Anh tách mạnh đùi cô ra. "Im nào, bây giờ," anh nói, và đâm sâu vào cô.
Cô lại thở hổn hển, nhưng nằm im với sự xâm nhập của anh. Anh nằm trên cô và cảm thấy cô từ từ bình tĩnh lại. Đó là một quá trình dần dần, cơ thể của cô thay đổi bên dưới anh, quanh anh, như thể sự đau khổ của cô đã phai tàn và cơ thể của cô bắt đầu cảm nhận được anh, và những gì anh đang làm. "Anh sẽ không để cho em rời khỏi," anh thì thầm trấn an khi anh bắt đầu di chuyển bên trong cô.
Lúc đầu cô chỉ nằm im, chấp nhận sự chiếm giữ của anh, và thế là đủ. Sau đó sự đòi khỏi của anh tăng lên và anh muốn cô đáp ứng lại, và anh bắt đầu đâm mạnh vào cô theo cách làm cô rên rỉ, làm da thịt cô nóng bừng và bắt đầu cong người áp sát vào anh. Cô bắt đầu đạt đến đỉnh cao và anh nhấn sâu hơn vào cô, đập mạnh với sự giải tỏa của riêng anh.
Sau đó cô cố ngồi dậy, để mặc áo ngủ vào, nhưng anh ôm chặt cô. Cô cần tin anh, để có thể ngủ thiếp đi mà vẫn biết rằng anh sẽ thức dậy nếu cô cố rời khỏi, anh sẽ không để cho cô lang thang trong trong giấc ngủ một cách dễ bị tổn thương. Cho đến khi cô có được sự bảo đảm đó, giấc ngủ sẽ tiếp tục rất khó khăn với cô.
Roanna co sát người sát vào anh, bị tàn phá bởi những gì đã gần như xảy ra. Cô lại bắt đầu khóc, tiếng nức nở tắc nghẹn mà cô cố nén. Cô đã không khóc trong nhiều năm, nhưng cô bất lực để dừng lại, như thể chính niềm sung sướng dữ dội mà cô vừa mới có từ cuộc làm tình của anh đã phá vỡ những bức tường phòng thủ của cô, để cho cô không thể ngăn cản bất cứ xúc cảm nào.
Đã có quá nhiều chuyện, mọi chuyện đã xảy ra kể từ khi Lucinda sai cô đến Arizona để tìm Webb. Chỉ trong vòng một giờ sau khi tìm được anh, cô đã nằm bên dưới anh, và không có gì là giống nhau kể từ đó. Chuyện đó đã xảy ra bao lâu rồi nhỉ? Ba tuần chăng? Ba tuần bao gồm cảm giác hạnh phúc sung sướng đến choáng váng và nỗi đau khổ tàn khốc, ba tuần của sự căng thẳng và những đêm không ngủ và sợ hãi, và những ngày gần đây hơn khi cô cảm thấy mình thay đổi bên trong, đối mặt với cuộc sống và quá trình bắt đầu sống lại.
Cô yêu Webb, yêu anh nhiều đến nỗi cô cảm thấy nó trong từng tế bào trong cơ thể, trong từng mảnh linh hồn của cô. Đêm nay anh đã làm tình với cô, không phải với sự giận dữ, nhưng với sự chiếm hữu hấp dẫn và đầy nhục dục. Cô đã không đến với anh, anh đã đến với cô, và anh đã ôm cô như thể anh không bao giờ dự định để cô đi.
Nhưng nếu anh - nếu, khi trời sáng, anh lại nói nó đã từng là một sai lầm - thì cô cũng sẽ tồn tại. Cô sẽ rất đau, nhưng cô sẽ tiếp tục sống. Cô đã học được rằng cô có thể chịu đựng được hầu như bất cứ chuyện gì, rằng tương lai của cô vẫn còn ở đó.
Một cách kỳ lạ, nhận ra rằng cô có thể sống không có anh làm sự hiện diện của anh càng ngọt ngào hơn. Cô đã khóc cho đến khi cô không thể nào khóc được nữa, và anh đã ôm cô trong suốt thời gian đó, vuốt tóc cô, thì thầm trong tai cô. Bị kiệt sức bởi cảm xúc lẫn thể chất, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Khi cô thức giấc thì đã sáu giờ, ánh ban mai sáng sủa và dễ chịu, cơn bão đã đi qua và tiếng chim hót líu lo. Cánh cửa ra ban công vẫn còn để mở, và Webb đang nghiêng người trên cô.
"Cảm ơn Chúa," anh lẩm bẩm khi anh nhìn thấy mắt cô hấp háy mở. "Anh không biết anh phải đợi bao lâu nữa." Sau đó anh đi vào người cô, và cô quên mất buổi sáng, về việc những người trong nhà đã thức dậy quanh họ. Với mọi sự nôn nóng của anh, anh làm tình với cô với niềm vui kéo dài mà họ đã không thể tận hưởng tối qua.
Khi nó kết thúc, anh ôm cơ thể sự run rẩy của cô vào sát anh và lau những giọt nước mắt khỏi mắt cô, lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc. "Anh nghĩ chúng ta đã tìm được thuốc trị chứng mất ngủ của em," anh trêu chọc, giọng anh khàn đục và căng thẳng từ đỉnh cao của khoái lạc của riêng anh.
Cô cười nhỏ và vùi mặt vào vai anh.
Webb nhắm mắt lại, âm thanh nhỏ, hạnh phúc đó vang dội qua khắp cơ thể của anh. Cổ họng của anh tắc nghẽn, và mắt anh cay xè. Cô đã cười. Roanna đã cười.
Tiếng cười nhỏ của cô lịm dần. Cô vẫn vùi khuôn mặt vào người anh, và những ngón tay của cô di chuyển trên sườn anh. "Em có thể xử lý việc mất ngủ," cô nói lặng lẽ. "Nhưng việc em bị mộng du ... làm em kinh sợ."
Anh di chuyển tay xuống sống lưng của cô, ve vuốt từng đốt sống lưng. "Anh hứa với em," anh nói, "nếu em nằm trong giường với anh, anh sẽ không để cho em rời khỏi phòng."
Cô rùng mình, nhưng đó là vì những cảm xúc thích thú từ những ngón tay ve vuốt của anh đang gây ra khi chúng di chuyển dọc sống lưng của cô, thăm dò và vuốt ve. Cô uốn cong người, cử động đó ấn cơ thể của cô vào sát anh hơn. "Đừng cố làm cho em bị phân tâm," cô nói. "Em thật sự sẽ cảm thấy an toàn hơn nếu em mặc áo ngủ."
Anh di chuyển sao cho anh có thể nằm đối mặt với cô. "Nhưng anh không muốn cái áo ngủ giữa chúng ta," anh thì thầm, dịu dàng thuyết phục cô. "Anh muốn cảm thấy da em, ngực em. Anh muốn em đi ngủ và biết rằng anh sẽ không để cho bất cứ chuyện gì xảy đến với em - trừ phi anh là người làm chuyện đó."
Cô im lặng, và anh biết rằng anh vẫn chưa thuyết phục được cô, nhưng bây giờ cô sẽ không tranh cãi. Từ từ anh chải ngón tay qua những lọn tóc quăn rối của cô, để cho chuỗi tóc xõa xuống cho ánh nắng rọi vào chúng, làm nổi bật màu đỏ, vàng và nâu sẫm. Anh nghĩ về cái đêm đầu tiên anh có cô, và thầm rủa sự nhẫn tâm của mình. Anh nghĩ về những đêm trống vắng kể từ đêm đó, khi anh có thể làm tình với cô, và sự ngu đần chết tiệt của anh.
"Anh cứ tưởng là mình cao quý khi không lợi dụng em," anh nói với vẻ thích thú biếng nhác.
"Đồ ngốc," cô nói, chà má cô trên bộ ngực lông lá của anh. Cô mút một trong những núm vú phẳng lì của anh và kẹp nó giữa răng của cô, cắn nhẹ. Anh hít sâu, sẵn sàng tiếp nhận thú nhục dục không kiểu cách của cô.
Anh cố giải thích thêm. "Anh đã ép em vào đêm đầu tiên đó. Anh không muốn em nghĩ rằng em không có sự lựa chọn."
"Đồ ngốc." cô ngửa đầu lại và nhìn anh, đôi mắt nâu sẫm mơ màng với vẻ gợi cảm. "Em cứ tưởng là anh không muốn em."
"Ối trời," anh lẩm bẩm. "Và em gọi anh là đồ ngốc à."
Cô mỉm cười và tựa đầu lại trên ngực anh. Là cái thứ năm. Giờ thì chúng đến thường xuyên hơn, anh nghĩ, nhưng vẫn quý báu như nhau.
Anh nghĩ đến những phát súng đã bắn vào anh hôm qua, về sự nguy hiểm mà cô đã đối mặt vì anh. Anh nên tránh xa Davencourt, tránh xa khỏi cuộc sống của cô, vì sự an toàn của cô và của tất cả những người khác trong nhà. Nhưng anh không thể, vì anh đã quá bất cẩn với sự an toàn của cô thậm chí ngay trước khi quay về Davencourt.
Anh đặt tay anh trên bụng cô, bàn tay trải dài giữa xương chậu của cô. Trong chốc lát anh nghiên cứu sự tương phản giữa bàn tay to lớn, xù xì, rám nắng và làn da mịn màng ở bụng cô. Anh đã làm một nguyên tắc suốt đời là bảo vệ phụ nữ tránh khỏi mang thai, và bệnh AIDS đã làm cho việc anh đã cố làm càng hợp lý hơn. Những nguyên tắc tốt đẹp của anh đã bị tiêu tan khi anh có Roanna bên dưới anh; không có lần nào anh đeo cao su khi anh làm tình với cô, không có ở Nogales và không có ở đêm qua. Anh xòe bàn tay trên bụng cô. "Em đã có chu kỳ kể từ đêm ở Nogales chưa? "
Giọng anh dịu dàng, đều đều, nhưng những lời nói treo lơ lửng giữa họ như thể anh đã la to. Cô trở nên cứng đờ theo cách của cô, bất động ngoại trừ hơi thở của cô. Cuối cùng cô trả lời với vẻ thận trọng, "Chưa, nhưng em chưa bao giờ được thường xuyên. Nhiều lần em sẽ hoàn toàn bỏ qua một tháng."
Anh muốn điều chắc chắn nhưng nhận ra anh sẽ chưa tìm được nó. Anh vuốt tay trên bụng cô, sau đó nhẹ nhàng ôm một bầu vú của cô. Anh yêu thích vú của cô, rất săn chắc, rất cao và thật thanh tú. Anh nhìn trong khoái lạc thích thú khi nụ hoa của cô ngay lập tức bắt đầu dúm dó, đứng thẳng lên như thể muốn cầu xin sự quan tâm. Núm vú của cô có hơi sẫm hơn đêm đầu tiên hay không? Chúa ơi, anh yêu thích sự phản ứng, sự hồi đáp tức thời của cô với anh. "Vú của em luôn nhạy cảm như thế này à? "
"Vâng," cô thì thầm, hơi thở của cô kẹt lại khi một sự khoái lạc sung sướng tràn qua người cô. Ít ra là chúng như thế bất cứ khi nào anh nhìn chúng, hoặc chạm vào chúng. Cô không thể ngăn được phản ứng của cô với anh hơn cô có thể ngăn cản thuỷ triều.
Bản thân anh cũng không được miễn nhiễm. Cho dù là đã không lâu kể từ khi họ làm tình, vật đàn ông của anh bị khuấy động khi anh nhìn màu đỏ trên vú cô và má cô. "Em làm thế nào để giữ mình còn trong trắng trong hai mươi bảy năm nay vậy? " anh kinh ngạc, đẩy mình vào chỗ hở giữ cặp đùi trống của cô.
"Anh đã không có ở đây," cô nói đơn giản.
Anh rúc vào tóc cô, cảm thấy sự đòi hỏi càng khẩn cấp hơn. "Em có thể chấp nhận anh lại nữa không? " Để làm cho ý của anh được rõ ràng, anh đẩy mạnh vật cương cứng của anh thậm chí mạnh hơn vào cô.
Để trả lời cô nâng đùi, đẩy trượt nó dọc hông của anh, lên thắt lưng của anh. Webb cúi xuống và hướng dẫn mình đến chỗ mở mềm mại, hơi sưng và đẩy vào bên trong.
Anh không cảm thấy có bất kỳ nhu cầu khẩn cấp để đạt đến tột đỉnh của khoái lạc, chỉ nhu cầu cần có cô. Họ nằm với nhau, nhẹ nhàng di chuyển để giữ cảm giác. Buổi sáng đang trôi qua, và cơ hội họ sẽ bị bắt gặp trần truồng trên giường với nhau càng gia tăng. Tất nhiên, mọi người có vẻ ngủ dậy trễ hôm nay sau bữa tiệc đêm qua, vì vậy anh cho là nó khá an toàn để cho họ tận hưởng một lúc lâu hơn nữa. Anh không muốn làm cô mắc cỡ, nhưng anh cũng không muốn để cô đi.
Anh yêu thích được ở bên trong cô, yêu thích sự chặt chẽ của cơ thể cô. Họ bắt đầu tuột ra, và anh đặt tay dưới mông cô để giữ chặt cô đến với anh. Cô có thể không nghĩ vậy, nhưng anh sẽ đặt cược tất cả những gì mình có là cô đã có thai, và ý nghĩ về cô đang mang thai con của anh ngay lập tức gây ra sự chấn động đến tận xương của anh và làm anh sợ gần chết.
Có lẽ đây không phải cuộc nói chuyện lãng mạn nhất trong khi họ đang làm tình, nhưng anh nâng cằm cô lên và nhìn thẳng vào mắt cô, để cô biết là anh thật có ý đó. "Em phải ăn nhiều hơn. Anh muốn em lên thêm ít nhất là mười lăm cân Anh nữa."
Có sự bất an u ám trong mắt cô, và anh nguyền rủa thậm chí ngay khi anh đẩy sâu vào cô. "Không giống thế, mẹ kiếp. Sau đêm qua, em không thể nào nghi ngờ là em đã làm anh kích động đến mức nào. Khỉ thật, còn ngay bây giờ thì thế nào? Anh đã muốn em khi em mười bảy tuổi, và anh chắc chắn là muốn em bây giờ. Nhưng anh cũng muốn em mạnh mẽ và đủ khoẻ mạnh để mang thai con của anh."
Phải mất một hồi lâu cô mới cố giữ nhịp thở bình thường sau cái thúc mạnh đó. Cô áp sát người vào anh, một chuyển động lôi cuốn để làm mình thoải mái hơn. "Em không nghĩ em - " cô bắt đầu, sau đó dừng lại, và đôi mắt màu nâu sẫm của cô mở to. "Anh đã muốn em lúc đó ư? " cô thì thầm.
"Em đã ngồi trên đùi anh mà," anh nói nhăn nhó. "Theo em thì là gì, anh đang mang một cái ống chì trong túi à? " anh lại thúc mạnh, để cho cô cảm thấy mọi ngóc ngách của anh. "Và sau cách anh đã hôn em - "
"Là em đã hôn anh," cô chỉnh sửa. Khuôn mặt của cô đang trở nên phấn khởi, và cô bám chặt hơn vào anh.
"Em đã bắt đầu nó, nhưng anh đã không đẩy em ra, đúng không? Như anh nhớ, nó mất khoảng năm giây trước khi anh đâm lưỡi của mình xuống cổ họng của em."
Cô rên lên một tiếng nhỏ vui sướng, có lẽ vì hồi tưởng, có lẽ là vì những gì anh đang làm với cô bây giờ hơn. Một cảm giác mạnh mẽ dâng cao làm cho anh nhận thức rằng nhu cầu cần được đến tột đỉnh của khoái lạc đang đột ngột rất khẩn cấp, cho cả hai. Anh vuốt mông cô, di chuyển những ngón tay của anh xuống chỗ đường chẻ cho đến khi anh chạm vào điểm nối kết của chúng. Nhẹ nhàng anh miết tay lên cô, cảm thấy lớp thịt mềm mại của cô kéo căng & siết chặt quanh anh. Cô rên rỉ, cong người, và tan chảy. Chỉ thêm hai cái đẩy mạnh để kết giao với cô, và họ cùng nhau đi đến đỉnh điểm.
Anh vẫn còn toát mồ hôi một lúc lâu sau, khi anh lách người khỏi cánh tay của cô và rời khỏi giường. "Chúng ta phải dừng lại trước khi ai đó đến tìm chúng ta," anh lẩm bẩm. Anh nhanh chóng mặc quần áo, bước vào cái quần đen nhăn nhúm và nhặt lên cái áo sơ mi cũng nhăn nhúm của anh. Anh cúi xuống hôn cô. "Tối nay anh sẽ trở lại." Anh hôn cô một lần nữa, sau đó đứng thẳng lên, nháy mắt với cô, và đi ra ban công tự nhiên như thể nó rất bình thường về việc anh rời khỏi phòng cô trong tính trạng bán khỏa thân vào lúc tám giờ sáng. Cô không biết liệu có bất kỳ ai thấy anh hay không vì cô đứng bật dậy, chộp áo ngủ của cô, và chạy như bay vào phòng tắm.
Cô vẫn còn run rẫy vì kích động và sung sướng khi cô tắm. Da của cô đã quá nhạy cảm từ cuộc làm tình của anh đến nồi chỉ việc tắm rửa cũng cảm thấy bị kích thích. Cô không thể tin nỗi bản năng tình dục của đêm uqa, nhưng cơ thể của cô đã không hề gặp chút khó khăn.
Bàn tay cô di chuyển trên gò bụng ẩm ướt. Cô có thai hay không? Đã ba tuần kể từ đêm ở Nogales. Cô đã không cảm thấy có gì khác lạ, cô không nghĩ đến, nhưng sau đó là ba tuần với những biến đổi quan trọng và sự chú ý của cô đã không dừng lại ở chu kỳ hàng tháng của cô. Dù sao thì chu kỳ của cô thường rất không đều cho nên cô không bao giờ quan tâm nhiều đến lịch hoặc cô cảm thấy như thế nào. Tuy nhiên anh có vẻ chắc chắn một cách kỳ quặc, và cô nhắm mắt lại khi sự yếu ớt ngọt ngào làm cô run rẩy.
Cô trông tươi tinh khi xuống lầu ăn sáng. Webb đã ở đó, đang giữa chừng với bữa ăn sáng, nhưng anh ngừng lại với cái nĩa trong không trung khi cô đi vào phòng. Cô thấy mắt anh nhìn mặt cô đăm đăm, sau đó trượt xuống cơ thể của cô. Đêm nay, cô nghĩ. Đêm nay, anh đã hứa. Cô lấy đầy đĩa hơn cô thường lấy và cố gắng ăn gần hết nó.
***
Đó là ngày thứ bảy, nhưng vẫn còn có nhiều việc cần phải làm. Webb đã đi vào phòng làm việc, và Roanna đang nấn ná thêm cho tách cà phê thứ nhì của cô khi Gloria xuống lầu. "Lucinda cảm thấy không được khoẻ," bà nói một cách bực bội khi bà bắt đầu múc trứng trộn vào đĩa. "Đêm qua đã quá khó nhọc đối với chị ấy."
"Bà muốn làm chuyện đó," Roanna nói. "Nó quan trọng đối với bà."
Gloria nhìn lên, và mắt bà long lanh nước mắt. Cằm bà hơi chao đi một chút trước khi bà kiểm soát nó. "Thật là ngốc," bà làu bàu. "Tất cả rắc rối cho một buổi tiệc."
Nhưng Gloria biết, như tất cả bọn họ đều biết : đó là bữa tiệc cuối cùng của Lucinda, và bà đã muốn biến nó thành không thể quên được. Nó là một nỗ lực mà bà đã xác định là để sửa chữa sai lầm mà bà cảm thấy là bà đã gây cho Webb cách đây mười năm khi không đứng về phía anh.
Lucinda đã ngăn được cơ thể tàn tạ của bà hoàn toàn là do nghị lực, vì ở đó vẫn còn có những thứ mà bà muốn hoàn thành. Những thứ đó bây giờ đã được làm xong, và bà đã không còn lý do để chiến đấu nữa. Hòn tuyết bây giờ đang lăn xuống dốc, thu gom tốc độ và lăn mạnh về phía một cái kết thúc không thể tránh được. Từ lâu, sau những cuộc nói chuyện yên tĩnh với Lucinda, Roanna biết đây là những gì bà muốn làm, nhưng thật không dễ dàng để buông một người phụ nữ đã là thành trì của gia đình quá lâu.
Booley Watts gọi cho Webb chiều hôm đó. "Carl đã kể cho tôi nghe những gì xảy ra," ông nói lè nhè. "Thú vị như địa ngục đấy."
"Cám ơn," Webb nói.
Booley cười khùng khục, âm thanh chấm dứt trong tiếng thở khò khè. "Carl và tôi đều quan sát đám đông tối qua, nhưng chúng tôi không nhìn thấy gì bất ổn ngoại trừ hoạt cảnh nhỏ trên sân hiên. Roanna thật là có ý nghĩa, phải không?"
"Cô ấy làm tôi kinh ngạc," Webb thì thầm, và anh không phải đang nghĩ về chuyện làm tình đã xảy ra sau đó. Cô đã đứng giữa đám đông như một cây nến vàng thuần túy, đầu của cô hất cao, giọng nói của cô lớn tiếng và rõ mồn một. Cô đã không do dự xông vào chiến đấu cho anh, và một phần nhỏ mà anh đã giữ bên trong về hình ảnh của "Roanna nhỏ bé" đã tắt lịm. Cô là một người phụ nữ, mạnh mẽ hơn cô biết và có lẽ bắt đầu nhận ra sức mạnh đó. Cô là người nhà Davenport và, theo cách riêng của cô, cũng hoàn toàn như một bà hoàng giống như Lucinda.
Giọng của Booley xen vào suy nghĩ của anh. "Cậu có nghĩ về bất cứ ai sẽ mang mối ác cảm với cậu lâu như thế, một sự đố kỵ nghiêm trọng đủ để Jessie bị giết vì chuyện đó? "
Webb thở dài một cách mệt mỏi. "Không, và tôi đã moi đầu cố nghĩ ra cái gì đó. Tôi đã thậm chí đã xem lại những hồ sơ cũ, hy vọng là tôi sẽ nhìn thấy được chi tiết, nhớ lại điều gì đó sẽ có ý nghĩa với chuyện này."
"Ừ, cứ cố suy nghĩ đi. Đó là điều làm tôi thấy phiền về vụ án mạng của Jessie ngay từ đầu : chỉ là dường như chuyện đó không có bất cứ ý nghĩa nào, không có lý do nào mà tôi có thể nhìn thấy được. Quỷ quái, các cảnh bắn giết khi lái xe ngang qua thậm chí có lý do đằng sau họ. Vậy là có kẻ nào đó đã giết Jessie - và tôi đang nói bây giờ là tôi không tin cậu đã làm điều đó - giết cô ấy vì lý do mà không người nào khác biết. Nếu giả thuyết của cậu là đúng, thì dù sao lý do cũng không được áp dụng cho cô ấy. Ai đó đang muống giết cậu, và cô ta chỉ là đã cản đường."
"Hãy nghĩ ra một động cơ," Webb nói, "và chúng ta sẽ nghĩ ra kẻ giết người."
"Đó là cách nó luôn thành công với tôi."
"Vậy thì chúng ta hãy hy vọng rằng chúng ta có thể hiểu được điều đó trước khi hắn bắn một phát khác vào tôi hay vào người khác can thiệp vào chuyện của hắn."
Anh gác máy và dụi mắt, cố đặt nhừng mảnh ghép của câu đố lại với nhau nhưng chúng không hề khớp tí nào. Anh duỗi chân và đứng lên. Anh phải đi vào phố làm vài việc lặt vặt, vì thế anh đã quyết định: thận trọng và đi vòng, hay lái trên tuyến đường mà anh luôn lái và hy vọng anh bị bắn để anh có cơ hội khác để bắt kẻ bắn anh - giả sử hắn bắn hụt. Đúng là lựa chọn hay.
Lucinda xuống lầu dùng bữa tối tối hôm đó, lần đầu tiên trong ngày bà ra khỏi phòng. Màu sắc trên mặt bà nhợt nhạt như sáp, và chứng tê liệt trong bàn tay bà còn tệ hơn trước đây, nhưng bà trông vui sướng vì sự thành công của buổi tiệc. Một vài người bạn của bà đã gọi cho bà suốt ngày và nói với bà là nó đã rất tuyệt vời, có nghĩa là bà đã hoàn thành mục tiêu của bà.
Họ đều ngồi ở bàn ngoại trừ Corliss, người đã ra ngoài vào đầu ngày và chưa trở về. Sau khi bàn tán phấn khởi vài phút, Lucinda nhìn Roanna và nói, "Cháu yêu, ta vô cùng tự hào về cháu. Những điều cháu đã nói tối qua thực sự tạo ra sự khác biệt."
Tất cả những người khác, ngoại trừ Webb và Roanna, trông đều bối rối. Lucinda chưa bao giờ bỏ qua những chuyện đang xảy ra, mặc dù có lẽ bà biết được là do một hay nhiều người bạn thân của bà đã kể cho bà nghe về chuyện đã xảy ra trên sân hiên.
"Chuyện gì vậy?" Gloria hỏi, nhìn từ Lucinda đến Roanna và trở lại.
"Ồ, Cora Cofelt đã đưa ra một lời nhận xét ác ý về Webb, và Roanna đã đứng ra bênh vực Webb. Nó đã cố làm cho mọi người cảm thấy xấu hổ với bản thân họ."
"Cora Cofelt à? " Lanette kinh ngạc. "Ồ, không! Cô ta sẽ không bao giờ tha thứ cho Roanna vì đã làm cho cô ta xấu hổ."
"Trái lại, chính Cora đã gọi tôi hôm nay và xin lỗi về việc bất lịch sự của cô ta. Thừa nhận khi mình sai là chuyện đáng khen của một người phụ nữ."
Roanna không biết liệu đó có phải là nói móc Gloria hay không, cho Gloria chắc chắn là không bao giờ thừa nhận là mình sai về bất cứ thứ gì. Lucinda và Gloria yêu thương nhau, và trong sự khủng hoảng họ có thể dựa vào nhau, nhưng quan hệ của họ có những khía cạnh sắc bén của nó.
Mắt Webb gặp mắt cô, và anh mỉm cười. Từ từ, hơi ửng hồng mặt, cô mỉm cười trở lại.
Lần thứ sáu, anh nghĩ một cách hân hoan.
Cửa trước đóng sầm một tiếng, và tiếng gót giày loạng choạng qua những phiến gạch trong tiền sảnh. "Yoo - hoo !" Corliss thét. "Tất cả mọi người đâu rôi? Yoo - "
"Mẹ kiếp !" Webb nói một cách dữ dội, đẩy ghế của anh lùi khỏi bàn. Tiếng chuông báo động vang lên đinh tai và tất cả mọi chuyện hỗn độn như địa ngục. Mọi người nhảy dựng lên và bịt tai lại. Webb chạy khỏi phòng, và sau một giây Brock chạy theo anh.
"Ồ, không, đám ngựa," Roanna rên rỉ, và chạy như bay về phía cửa. Khi hệ thống báo động được thử nghiệm, đám ngựa đều đã rất hoảng sợ. Webb đã suy tính đến việc thay đổi hệ thống báo ít hơn một hồi nhưng đã chọn sự an toàn của gia đình thay vì sự lo sợ của những con ngựa.
Tiếng báo động ngưng lại khi cô vừa đến hành lang, và thay vào đó cô nghe Corliss ôm bụng cười nắc nẻ và Webb liên tục chửi thề với mỗi hơi thở. Brock quay qua Corliss và thét, "Câm miệng đi!"
Tất cả những người khác ùa vào hành lang đằng sau Roanna khi Corliss đứng thẳng lên từ nơi ả đang bám vào, cái cột chống đỡ tay vịn ở dưới đáy của cầu thang. Khuôn mặt của Corliss cong lên giận dữ. Ả chu miệng và phun nước bọt vào anh ả. "Đừng có bảo em im miệng," ả nói với vẻ khinh miệt. Cú nhổ bị hụt không trúng Brock, nhưng anh nhìn xuống đống nước miếng văng tung tóe trên sàn với vẻ kinh tởm in rõ trên khuôn mặt của anh.
Lanette nhìn chằm chằm vào con gái của bà với vẻ khiếp sợ. "Con say rồi!" bà thở hổn hển.
"Thì sao nào? " Corliss khiêu khích một cách thù địch. "Chỉ là vui vẻ một ch..út thôi, đâu có ... gì sai đâu nào."
Webb mang lại cho cô ả vẻ ngoài lẽ ra sẽ làm hóa chất chống đông đóng băng. "Vậy thì cô có thể có niềm vui của cô ở nơi khác. Tôi đã cảnh cáo cô, Corliss. Cô có một tuần để tìm nơi khác để sống, sau đó tôi muốn cô ra khỏi nhà này."
"Ồ, thật sao? " ả cười. "Anh không thể ném tôi ra ngoài đâu, cậu bé to con ạ. Bà cô Lucinda có thể đã đặt một chân vào mồ, nhưng cho đến khi cả hai chân của bà đều ở đó, thì nơi này không phải là của anh."
Lanette lấy tay che miệng, bà nhìn chằm chằm vào Corliss như thể bà không nhận ra ả. Greg bước tới một bước với vẻ đe dọa, nhưng Webb chặn ông ta bằng cái nhìn. Lucinda vươn người đứng thẳng dậy, vẻ mặt bà rắn lại khi bà chờ Webb xử lý tình huống.
"Ba ngày," anh nói dứt khoát với Corliss. "Và nếu cô dám mở miệng lại, thì thời hạn chót sẽ là sáng mai." Anh nhìn lướt qua Roanna. "Nào, chúng ta nên đi giúp những con ngựa bình tĩnh lại."
Họ ra ngoài cửa trước và vòng quanh nhà; họ có thể nghe hí sợ hãi của những con ngựa ngay khi họ đi ra ngoài, và những tiếng uỳnh uỵch khi những con ngựa trong chuồng đá điên cuồng vào ngăn buồng của chúng. Đôi chân dài của Webb sải những bước chân dài bằng hai bước của cô, và Roanna trên thực tế đang chạy để theo kịp anh. Loyal và vài người giữ ngựa vẫn còn ở chỗ làm vào giờ đó đang cố gắng hết sức xoa dịu những con vật kinh hoàng, vỗ về chúng, cố ôm chúng đứng yên. Đúng, hầu hết những lời mà họ đang sử dụng đều là những lời nguyền rủa khủng khiếp, nhưng chúng đã được thốt ra bằng một giọng nhỏ nhẹ.
Roanna chạy vào chuồng ngựa và ngâm nga bài hát ru đặc biệt của cô để trợ giúp. Những con ngựa bên ngoài cũng sợ như những con trong chuồng, nhưng chúng không có khả năng tự làm mình tổn thương vì chúng có chỗ để chạy nhảy. Những con ngựa trong chuồng hầu hết là bị bệnh hoặc bị chấn thương, và chúng có thể gây thiệt hại cho chính mình hơn nữa trong sự hoảng sợ của chúng khi cố bỏ chạy.
"Im nào," Loyal nói với những người giúp chăm sóc ngựa, và họ rơi vào im lặng, để cho Roanna hát. Tất cả bọn họ đều tiếp tục vuốt ve những con vật đang giữ trong tay họ, nhưng giọng của Roanna có chất lượng đặc biệt để thu hút được sự chú ý của mỗi con vật trong chuồng. Cô đã có năng khiếu này từ thưở nhỏ, và Loyal đã dùng nó vài lần để xoa dịu những con ngựa sợ hãi, lo lắng.
Webb di chuyển xuống dãy ngăn chuồng, vuốt những cái cổ xinh đẹp, đầy mồ hôi, như tất cả bọn họ đều đang làm. Roanna hát khe khẽ, đi từ ngăn chuồng này đến ngăn chuồng khác, giọng hát của cô ngân cao đúng điệu để cho tai của những con ngựa chọc tới phía trước như thể cố bắt mỗi nốt nhạc. Chỉ trong năm phút, tất cả những con ngựa trong các ngăn chuồng đều dịu lại, chỉ còn đổ mồ hôi.
"Lấy vài miếng giẻ lau ra đây, các chàng trai," Loyal thì thầm. "Chúng ta hãy lau khô các con của tôi napf."
Roanna và Webb cũng giúp làm chuyện đó, trong khi Loyal kiểm tra mỗi con vật xem có bất cứ sự tổn thương mới nào không. Tất cả bọn chúng đều có vẻ không sao, ngoại trừ vết thương ban đầu của chúng, nhưng Loyal lắc đầu với Webb. "Tôi không thích tiếng hú chết tiệt đó," ông nói thẳng. "Và đám ngựa sẽ không quen với nó, nó quá đinh tai. Đau tai của chúng. Nhân tiện là cũng làm đau cả tai tôi nữa. Chuyện quái gì đã xảy ra vậy? "
"Là Corliss," Webb nói với vẻ kinh tởm. "Cô ta đã say và đã không bấm mã số khi cô ta vào nhà."
Loyal giận dữ. "Bà Lucinda đã nghĩ gì khi để cho con chó cái nhỏ đó, xin lỗi vì thứ tiếng Pháp của tôi, di chuyển vào Davencourt chứ, tôi thật không biết."
"Tôi cũng vậy, nhưng cô ta sẽ dọn đi nơi khác trong vòng ba ngày."
"Không đủ nhanh nếu cậu hỏi tôi."
Webb nhìn quanh quất và thấy Roanna đang ở đầu bên kia của chuồng ngựa. "Có một ít rắc rối đang diễn ra, Loyal. Cho đến khi nó được giải quyết, tôi sẽ giữ hệ thống báo động vì nó đủ ầm ĩ để đánh thức ông thậm chí là ở dưới này, và chúng tôi có thể cần ông giúp đỡ."
"Là loại rắc rối nào hả ông chủ? "
"Hôm qua có người đã bắn tôi. Tôi nghĩ là cùng kẻ đã đột nhập vào nhà tuần trước và có lẽ thậm chí là cùng kẻ đã giết chết Jessie. Sau khi Corliss rời khỏi, nếu hệ thống báo động vang lên lại thì nó là tình trạng khẩn cấp thực sự. Trong trường hợp tệ nhất, ông có thể là người duy nhất có thể giúp chúng tôi."
Loyal quan sát anh một cách suy ngẫm, sau đó gật đầu vắn tắt. "Vậy tôi sẽ đảm bảo lau chùi sạch sẽ và cài đạn vào cây súng trường của tôi," ông nói.
"Tôi sẽ biết ơn cho điều đó."
"Cô Roanna không biết, phải không?"
"Không ai biết ngoại trừ tôi, cảnh sát trưởng Beshears, và Booley Watts. Và bây giờ bao gồm ông. Thật khó mà bắt được ai đó nếu chúng biết là có một cái bẫy."
"Ừm, tôi hy vọng kẻ gian ác này bị bắt cho nhanh, vì tôi sẽ không nghỉ ngơi thoải mái chừng nào mà tôi biết tiếng hú chết tiệt đó có thể vang lên bất kỳ lúc nào và làm mỗi con ngựa ở đây trở nên điên cuồng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]