Chương trước
Chương sau
“Cục cưng!” giọng Giản Tang Du run lên, vừa định hỏi địa chỉ của con trai thì điện thoại đột nhiên bị cắt đứt. Cô gấp gáp “Alô” vài tiếng, nhưng bên kia đầu điện thoại cũng không có ai trả lời cô.

Giản Tang Du mờ mịt nhìn Thiệu Khâm.

Thiệu Khâm cầm áo khoác của cô giúp cô mặc vào, vẻ mặt quả quyết: “Chúng ta đi tìm Quan Trì để tra cứu mã số điện thoại này nằm ở đâu.”

Lúc này Giản Tang Du mới hoàn hồn lại, vội vàng cài cúc áo, nhưng ngón tay lại run bần bật.

Thiệu Khâm mặc quần áo tử tế xong bắt gặp bộ dạng hoảng hốt lo sợ của cô, cúi người đứng trước mặt giúp cô cài từng cúc áo lại: “Chúng ta đang ở rất gần con trai rồi, đừng hoảng hốt.”

Cánh mũi Giản Tang Du phập phồng, mắt đỏ ngầu, toát lên vẻ lo lắng: “Sao đột nhiên lại gián đoạn? Có phải là bị phát hiện rồi không?”

Ánh mắt Thiệu Khâm trầm tĩnh, thâm thúy, yên lặng không tiếng động nhìn cô: “Chúng ta cần tranh thủ thời gian.”

Mạch Nha hốt hoảng vì bị giật điện thoại trong tay, mắt liếc nhanh, thấy bà chủ tiệm tạp hóa nhìn chằm chằm vào nó. Ánh mắt bà ta vô cùng hung hãn, khuôn mặt dữ dằn, hỏi: “Mày vừa gọi điện cho ai?”

Bà ta biết đứa nhỏ này được Trần Bưu mua từ “Nhân tử”, sau khi vợ Trần Bưu sinh con gái Trần Úc hai người vẫn luôn bất hòa, mấy năm nay cũng không đẻ thêm nữa. Trần Bưu là người đàng hoàng, cũng không phải là ghét bỏ vợ. Nhưng anh ta vẫn chịu ảnh hưởng của tư tưởng phong kiến, anh ta không thể không có con trai để hương hỏa sau này.

Do đó Trần Bưu mới tìm Lão Cửu hỗ trợ ——

Mạch Nha luống cuống cắn cắn môi, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn bà: “Cháu sẽ cho bà tiền.”

Bà chủ cười lạnh lùng, đem năm quan tiền nhét vào trong túi áo Trần Úc, ý vị sâu xa vỗ vỗ bả vai cô bé: “Úc à, em trai con là do ba mẹ con mua về, nếu để nó chạy mất thì ba mẹ con sẽ bị mất tiền. Hơn nữa ba mẹ còn có thể bị cảnh sát bắt giam, đến lúc đó con sẽ trở thành cô nhi không ai muốn nuôi con đâu. Vì vậy con hãy trông em trai con thật tốt vào.”

Trần Úc giật mình nhìn bà chủ.

Chân mày Mạch Nha nhíu chặt hơn, nó vẫn chưa kịp nói ra địa chỉ, không biết ba mẹ có thể tìm thấy nó hay không. . . . . .

Chuyện này rất nhanh đã bị Trần Bưu biết được, anh ta xách cổ Mạch Nha lên, lôi vào trong nhà: “Thằng nhóc chết tiệt này, còn biết bắn tin, định làm phản hả!”

Anh ta lôi cổ Mạch Nha về nhà, mặt Mạch Nha đỏ ửng lên.

Đến lúc vào trong nhà, Trần Bưu nhốt Mạch Nha vào phòng rồi khóa lại, anh ta lạnh lùng bấm “Cạch” một cái, Mạch Nha ở trong khe cửa ngẩng mặt lên, đôi mắt đen láy tràn đầy tức giận: “Ba tôi nhất định sẽ tới cứu tôi!”

Trần Bưu cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống mặt nó: “Ba của mày? Hiện tại tao chính là cha của mày, khi nào mày suy nghĩ cẩn thận tao sẽ thả mày ra ngoài.”

Trần Úc đứng phía sau, nhiều lần muốn mở miệng cầu xin cho em, cũng bị vẻ mặt âm trầm của cha làm cho sợ hãi, trốn vào góc phòng không ngừng quan sát xung quanh cẩn thận.

Ngô Xuân Mai vừa nhìn thấy Trần Bưu nổi giận, cũng sợ hãi nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nó mới chỉ là một đứa trẻ, anh cần gì phải giận giữ với nó như vậy.”

Trần Bưu ngồi bên cạnh bàn uống nước, nghe vậy không vui nhìn cô một cái: “Cũng là tại cô, tôi đã nói đứa nhỏ lớn như vậy sẽ không dễ nuôi, cô lại hết lần này tới lần khác muốn giữ nó lại, nếu cảnh sát tìm tới thì——”

Ngô Xuân Mai nhíu lông mày, vẻ mặt thản nhiên: “Tìm đến thì sao, chúng ta dùng tiền của chúng ta mua nó mà, cứ để cho bọn họ tìm lão Cửu đi.”

Trần Bưu và Ngô Xuân Mai đều không được đi học nên suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản. Họ cho rằng vật gì họ bỏ tiền ra mua thì nó là thuộc sở hữu của họ.

Trần Bưu cũng không quá để tâm vào chuyện này nữa. Nhưng cơn tức giận vẫn chưa tan, nghiêm túc xoay người nhìn Trần Úc đang ngồi trong góc cảnh cáo: “Sau này không được dẫn nó ra ngoài, nếu thằng nhóc mà chạy trốn thì tao sẽ hỏi tội mày đấy.”

Trần Úc ngậm miệng, tủi thân nhìn mẹ mình.

Ngô Xuân Mai thở dài, nhỏ giọng nói với Trần Bưu: “Được rồi, trước hết chúng ta hãy giam nó trong đó vài ngày. Trẻ con tính rất hay quên. Sau này nuôi nó một thời gian thì nó sẽ có tình cảm với chúng ta thôi.”

Bàn tay Mạch Nha nắm chặt then cửa không ngừng dùng sức. Lồng ngực non nớt vì tức giận mà không ngừng phập phồng. Nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện của mấy người ngoài cửa, nó từ từ cúi đầu xuống, ngồi xuống ôm chặt lấy đầu gối.

Trong phòng có chút tối tăm, chỉ có một tia sáng nhỏ xuyên qua khe cửa hẹp, Mạch Nha nắm chặt tay lại, nó tin tưởng ba mẹ nhất định có thể tìm được ra nó. Ba và mẹ của nó đều rất dũng cảm và hiểu rõ nó nhất, nhất định họ sẽ tìm được đầu mối để tới cứu nó!

Trong lòng Mạch Nha tràn đầy hi vọng.

***

Quan Trì thông qua dãy số điện thoại tìm được địa chỉ. Chủ hộ là một nông dân, tên là Lý Song, tọa lạc tại dãy Lao sơn, cách khe suối đen chừng một dặm.

Có đầu mối này họ sẽ dễ tìm kiếm hơn, cho dù sắc trời đã muộn, thời tiết cũng không tốt lắm. Nhưng cảnh sát hình sự trong huyện vẫn làm hết phận sự của mình, lái xe cảnh sát đưa ba người Thiệu Khâm lên đường.

Lúc lên đường Thiệu Khâm chú ý tới vẻ mặt đông cứng lại của hai viên cảnh sát hình sự, thậm chí còn đeo cả súng lục, anh thấp giọng hỏi Quan Trì: “Sẽ có nguy hiểm sao?”

Quan Trì phức tạp nhìn anh, tránh xa Giản Tang Du, đè thấp giọng nói: “Thôn này đặc biệt đoàn kết. . . . . . Để phòng ngừa rủi ro, lúc đó cậu nhất định phải tỉnh táo. Chúng ta phải nghe theo sự sắp đặt của hai vị cảnh sát kia, họ là những người rất có kinh nghiệm trong việc kiểm soát, chế ngự những thôn như thế này.”

Thiệu Khâm trầm mặc đi theo Quan Trì lên xe cảnh sát, Giản Tang Du ngồi cạnh anh, bàn tay của hai người đan chặt vào nhau, nhưng cũng không ai mở miệng nói điều gì.

Con đường núi phía trước vừa xóc vừa ghập ghềnh, trên con đường đất hẹp như vậy xe rất khó tiến lên phía trước, càng tiến sâu vào cánh rừng không khí càng lạnh lẽo âm u đến rợn người. Rừng cây sâu hun hút không thấy rõ dường như đang ẩn chứa không biết bao nhiêu nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bị tấn công lại.

Ở tỉnh G này mùa thu thường mưa nhiều, hai ngày trước lại vừa có trận mưa to khiến cho đường lầy lội rất kinh khủng, trời âm u càng làm cho lòng người cảm thấy bất an.

Đang lái xe đột nhiên Lưu Đội giương mắt nhìn bầu trời âm u phía xa, âm thầm cau mày: “Ngàn vạn lần đừng có mưa, chỉ cần trời mưa thì sẽ rất nguy hiểm.”

Quan Trì tò mò nói tiếp: “Có nguy hiểm gì sao?”

Viên cảnh sát hình sự là một người trẻ tuổi, nghe thấy câu hỏi của Quan Trì cười cười nói: “Anh là người thành phố nên không hiểu, không phải nói để hù dọa anh. Hiện tại chính là mùa mưa, hi vọng chúng ta là người tốt sẽ không xảy ra chuyện gì .”

So với viên cảnh sát tự cho những lời mình nói là hài hước thì vẻ mặt của Quan Trì lại đông cứng lại, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ là bầu trời bao la.

Bầu trời tối tăm bị những đám mây che phủ, cả thung lũng thật giống như bị chìm ở đáy nồi, đập vào mắt là dòng nước không những không sạch sẽ mà đen như mực , những hang cây trùng điệp chọc thẳng lên bầu trời như đem tầng mây kia bổ ra.

Thiệu Khâm quay đầu liếc nhìn Giản Tang Du, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Em sợ không?”

Trong bóng tối, sắc mặt Giản Tang Du trông càng nhợt nhạt hơn, đôi mắt trong vắt, cô khẽ lắc đầu, kiên định trả lời: “Không sợ, Mạch Nha còn đang chờ em.”

Thiệu Khâm nhẹ nhàng cười với cô một tiếng, ngón tay càng siết chặt hơn.

***

Sắc trời càng lúc càng ảm đạm hơn, không biết là do màn đêm sắp buông xuống hay do những đám mây dầy cộm nặng nề kia, hơn nữa chung quanh toàn những bóng cây to lớn rậm rạp, Giản Tang Du chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh run lên.

Xe tiến xa hơn một chút, cô mơ hồ nghe thấy một tiếng vang kì quái, giống như tiếng một đoàn tàu hỏa từ xa sắp phóng tới đây mang theo một trận gió lớn, xuyên qua những tán lá rậm rạp.

“Ở đây có đường ray sao?”

Giản Tang Du nghi hoặc nhìn vào trong rừng nhưng hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt biến sắc của Lưu Đội cùng viên cảnh sát trẻ tuổi đang ngồi ở ghế trước, Lưu Đội lập tức tắt máy, dừng xe ở ven đường.

Tiếng thắng xe gấp gáp vang vọng trong khu rừng yên tĩnh.

Cả người Quan Trì nghiêng về phía trước: “Sao vậy?”

“Suỵt ——” Lưu Đội ra hiệu bảo anh đừng lên tiếng, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, nghiêng tai chăm chú lắng nghe cái gì đó.

Thiệu Khâm cũng không khỏi nhíu mày, trong thoáng chốc. . . . . . dường như. . . . . .

“Mau lái xe!”

Thiệu Khâm cùng viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi cùng nhau mở miệng, Giản Tang Du sợ hết hồn, cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng khẩn trương như vậy của Thiệu Khâm, muốn mở miệng hỏi han nhưng thân thể lại bị Thiệu Khâm ôm chặt lấy.

“Ôm anh.” Thiệu Khâm thấp giọng thì thầm vào tai cô, gương mặt nghiêm nghị của anh đông cứng lại, ánh mắt sâu xa nhìn thẳng về phía trước.

Trực giác Giản Tang Du mách bảo có lẽ có chuyện gì đó sắp phát sinh. Tim cô đập rộn lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến sát vào trong ngực Thiệu Khâm. Hai cánh tay dùng hết sức quấn chặt lấy thắt lưng của Thiệu Khâm.

Tiếng gầm rú kia càng ngày càng lớn. Cùng lúc đó Lưu Đội cũng nhanh chóng khởi động xe. Giản Tang Du cũng không dám mở mắt, chỉ cảm thấy như có một âm thanh khổng lồ lạnh băng vừa phá vỡ sự yên tĩnh. Âm thanh kia mãnh liệt dâng trào, cuồn cuộn nổi lên vô số tảng đá to hòa cùng dòng nước.

“Fuck, đây là ——” Quan Trì trừng to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn những gì phát sinh sau lưng mình.

Cách xe bọn họ không xa là một màn nước mênh mông cùng với những thân gỗ to hòa cùng bùn nhão ầm ầm lao tới. Dòng nước hung hãn há miệng lớn một đường cắn nuốt sườn núi cỏ cây ven đường. Rừng cây vốn là che khuất bầu trời trong nháy mắt cong vẹo nghiêng ngả trong dòng nước. Những thân gỗ dưới sức nước kinh người càng thêm dũng mãnh, với tư thế lên núi lễ Phật hung hãn lao đến.

“Lũ quét.”

Vẻ mặt Lưu Đội cứng lại, bàn tay nắm chặt vô lăng khiến cho những mạch máu trên tay nổi lên cuồn cuộn trông rất đáng sợ, môi anh mím chặt lại, vừa ngó phía sau vừa dùng hết sức nhấn chân ga.

Đường đất phía sau bọn họ bắt đầu sụp đổ, Quan Trì quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức toát mồ hôi lạnh.

Toàn bộ đoạn đường đằng sau đuôi xe của bọn họ đều gãy thành mấy mảnh, rơi xuống một cái động sâu không đáy, còn có một lớp bùn đất đang đùn lên từ vết nứt.

Việc này so với một trận lụt còn ghê gớm hơn. Với một tốc độ cực nhanh cơn lũ đã phá vỡ sườn núi cứng cáp, nhổ tận gốc những cây đại thụ trên đường đi với một khí thế kinh người làm cho ai cũng phải hoảng sợ.

Lưu Đội hiển nhiên là có kinh nghiệm, đất đá trôi và lũ lụt, động đất hoàn toàn khác nhau, chỉ có thể chạy sang hai bên để tránh nó, hơn nữa cũng không thể dọc đi theo khe. Anh ta vẫn điên cuồng nhấn ga, chân đã phát run lên, vừa muốn tránh xa đất đá trôi, lại còn phải chú ý tới tình hình giao thông nguy hiểm trước mắt.

Giản Tang Du chỉ cảm thấy thân thể của mình sắp bị Thiệu Khâm bóp nát rồi, lồng ngực ấm áp của anh đang che chở cho cô, tiếng tim đập mãnh liệt vang lên bên tai cô, mỗi một tiếng như một hồi trống vang lên trong lòng cô.

Không biết qua bao lâu, thân thể Thiệu Khâm mới thả lỏng một chút, ngón tay anh lạnh như băng nắm lấy tay cô, giọng nói khàn khàn: “Không có chuyện gì rồi.”

Giản Tang Du không nhìn thấy những cảnh tượng kinh khủng, không biết được nó đáng sợ như thế nào. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được lúc đó Thiệu Khâm vô cùng khẩn trương. Anh che chở cho cô rất cẩn thận. Tuy không hề lộ chút cảm xúc nào nhưng lúc này trong đôi mắt trong sáng nhìn cô tràn đầy sủng nịnh nói “Không có chuyện gì rồi.”

Giản Tang Du chỉ ngẩng đầu nhìn anh hồi lâu, vòng tay đang ôm anh lại không hề có ý định buông ra.

Thiệu Khâm ngây ngốc, đáy mắt hiện lên một nụ cười, lại tiếp tục ôm chặt lấy cô.

***

Xe lại bắt đầu vững vàng đi về phía trước, trong xe chỉ có năm người, mọi người đều cũng trầm mặc cố gắng bình phục lại tâm trạng sau khi sống sót thoát khỏi tai nạn kinh hoàng kia.

Cuối cùng cũng hết ngày, chiếc xe vẫn đang cố gắng lội qua những quãng đường đất lầy nguy hiểm, qua ánh đèn xe mọi người nhìn thấy những cảnh đổ nát, thảm thực vật hoàn toàn không còn lại một chút nào.

Thiệu Khâm khẽ lau cái trán ướt đẫm mồ hôi của Giản Tang Du, hôn tóc mai của cô nói: “Ngủ đi.”

Giản Tang Du gối đầu lên đùi anh nhưng vẫn không nhắm mắt, buồng xe lắc lư, hệ thống giảm xóc của chiếc xe cảnh sát không được tốt, nhiều lần gò má của cô bị đập mạnh vào chân của Thiệu Khâm.

Thiệu Khâm dùng bàn tay khô ráo ấm áp của mình đặt dưới má cô để cho cô an ổn ngủ trong lòng mình.

Dọc đường luôn được Thiệu Khâm quan tâm chăm sóc như vậy, Giản Tang Du không phải là không có cảm giác. Cô im lặng ngủ thiếp trong lòng bàn tay ấm áp khoan dung của anh dù trong lòng vô cùng lo lắng.

Xe đột nhiên ngừng lại, cô thuận thế vừa đứng dậy vừa nhìn, lúc này mới kinh ngạc phát hiện đường phía trước đã bị chặn lại, bởi vì bị đất đá trôi xuống làm sụp mất một đoạn tạo thành một cái khe rất to.

Lưu Đội xuống xe xem xét, trong xe im ắng, ngay cả người bình thường nói nhiều như Quan Trì cũng không nói tiếng nào ngồi im, trầm mặc.

Ai cũng không nói gì, tâm tình của Giản Tang Du và Thiệu Khâm lại càng chìm đến đáy cốc.

Lưu Đội chống nạnh đứng chống nạnh quan sát độ sâu của vết nứt, cau mày nhìn về phía trước, đèn xe màu vàng ấm chiếu sáng cả một vùng phía trước

Trong xe mấy người cũng thừ người ra nhìn anh, bàn Giản Tang Du càng nắm càng chặt hơn, đúng lúc cô muốn nhảy xuống xe thì bỗng nhiên Lưu Đội hô to: “Mọi người mau xuống xe nhanh, trong hố này có người!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.