Chương trước
Chương sau
Nước mưa lạnh buốt chảy dài xuống khuôn mặt cương nghị của Thiệu Khâm, lông mi đen nhánh cũng che một tầng nước, mưa thấm vào làm đáy mắt đỏ lên, nóng hổi đau đớn.

Cho dù vậy, vẫn thua cái cảm giác đau đớn khi trái tim bị đâm vào từng chút từng chút.

Thiệu Khâm chống xuống mặt đất đứng lên khó khăn, sắc mặt dần khôi phục vẻ cứng cỏi lạnh lùng kiêu ngạo như trước.

Anh phải cố gắng hơn nữa, mặc dù đến giờ phút này, anh cũng không hối hận khi lựa chọn con đường kết hôn này. Nếu không có tờ giấy hôn thú kia, Giản Tang Du có thể dễ dàng cắt đứt quan hệ với anh.

Hai mẹ con họ sẽ bỏ anh mà đi, thậm chí có thể trốn ở một nơi mà anh không tìm được. Chính là nhờ cái quan hệ này, chỉ cần anh không buông tay, thì vẫn còn cơ hội.

Con mắt Thiệu Khâm trong veo lạnh lùng dần dần trở nên nham hiểm. Bây giờ không thể vội vàng dồn ép Giản Tang Du, anh cón có việc quan trọng hơn phải làm, lần này…….nhất định chặt đứt tai họa về sau.

Chân Thiệu Khâm vì va chạm mạnh nên vết thương càng nặng thêm, anh hoàn toàn không cử động được, chỉ có thể cố gắng gọi điện thoại cho Cố Dĩnh Chi. Cố Dĩnh Chi đưa anh vào bệnh viện, nghe bác sĩ báo cáo tình trạng nghiêm trọng, nhíu mày lại, lần này phải điều trị một thời gian dài, sau khi khôi phục lại phải theo dõi thêm một khoảng thời gian nữa.

Nghĩ đến cuộc diễn tập quân sự sắp bất đầu, Cố Dĩnh Chi phiền não không dứt.

Sau khi bác sĩ đi ra, bà nhanh chóng nói lên bất mãn trong lòng đối với Thiệu Khâm: “Giản Tang Du đâu? Vết thương của con trở nên như vậy còn nó chạy đi đâu mà bóng người cũng không thấy vậy, làm vợ kiểu gì thế.”

Thiệu Khâm im lặng ngồi trên giường, tầm mắt lặng lẽ dừng lại bên cửa sổ: “Con không sao, mẹ đi đi.”

Cố Dĩnh Chi vô cùng tức giận:” Thiệu Khâm, xem lại thái độ của con đi.”

Thiệu Khâm nhíu mày nhìn bà một cái , rồi lạnh nhạt dời đi:” Cô ấy về nhà, mẹ mặc kệ chuyện của con và cô ấy đi.”

Cố Dĩnh Chi sững sốt vài giây, khó hiểu nói:” Về nhà? Các con mới tân hôn, không phải con và nó phải ở chung một chổ sao?”

Thiệu Khâm mím môi không nói lời nào, cắn chặt răng, chỉ cần nghĩ đến ba từ “Giản Tang Du” thì tim của anh như bị siết chặt, đau đến thở không ra hơi.

Cố Dĩnh Chi nhìn kỹ anh, sắc mặt lại thay đổi:” Không phải nhanh như vậy mà các con không thể kiên trì được nữa, cãi nhau đòi ly hôn chứ? Mẹ biết các con ngẫu hứng nhất thời, nhưng mà Thiệu Khâm, mẹ nói với con, nếu đã kết hôn thì đừng nghĩ đến chuyện ly hôn, con là quân nhân, không phải muốn ly hôn là có thể ly hôn. Với lại còn ảnh hưởng đến ba con___”

“Mẹ ra ngoài đi.” Thiệu Khâm mệt mỏi nhìn bà một cái, giọng nói bình tĩnh nhưng ánh mắt tối tăm, “Con muốn được yên tĩnh.”

Nhìn con trai lông mày nhíu chặt có sự thất bại và mất mác, những lời Cố Dĩnh Chi còn muốn nói đều thức thời nuốt trở vào, yên lặng đứng tại chổ một lúc lâu, nhẹ nhàng nói với anh:” Sao vậy?”

Thiệu Khâm im lặng nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ, rõ ràng là không giống với sự ẩm ướt, lạnh lẽo của ngày hôm qua, bầu trời màu xanh trong vắt có vài đám mây trắng lướt qua, ánh mặt trời rực rỡ bao phủ đất đai.

Thời gian yên tĩnh, khí hậu ấm áp nhưng không làm ấm được trái tim anh.

Cố Dĩnh Chi rất ít nói chuyện tình cảm với con trai, càng không có quan sát tỉ mỉ, cẩn thận vẻ mặt của con trai, giờ đây ngồi rất gần anh, nhìn bộ dạng đẹp trai hơi nghiêng mặt của anh, khuôn mặt giống bà nhưng dáng vẻ có chút ưu thương.

Trong lòng bà hơi khó chịu.

Cố Dĩnh Chi không kìm được lòng, đưa tay sờ chổ kim tiêm của Thiệu Khâm, giọng nói mềm mại mà ngay cả bà cũng không biết:” Bi thương như vậy không giống con.”

Yết hầu Thiệu Khâm giật giật, khóe miệng cười khổ:” Con phải như thế nào, kiên cố không gì phá được, tốt nhất mỗi việc đều làm dựa theo kế hoạch của mẹ, làm đứa con hoàn mỹ trong lòng mẹ ư?”

Ngực Cố Dĩnh Chi như bị bóp nghẹn, hồi lâu cũng không nói nên lời, cuối cùng nói tức tối:” Con thì mẹ không thể trông cậy vào, mẹ chỉ còn biết dựa vào cháu nội thôi, mặc kệ con và Giản Tang Du cãi nhau ra sao, chủ nhật bảo nó dẫn con trai về thăm bà nội một chút, mỗi ngày bà nội đều nhắc tới đó.”

Gương mặt tái mét của Thiệu Khâm hơi nghiêng một bên, nhếch khóe môi không lên tiếng.

Cố Dĩnh Chi cũng không ép buộc anh,” Nghĩ ngơi cho tốt.”

Nói xong chuẩn bị đi ra, bỗng nhiên Thiệu Khâm gọi bà lại:” Mẹ, đưa bà nội đi Hải Nam nghỉ đông đi.”

Cố Dĩnh Chi nhíu mày, không biết anh đang đùa cái gì: “Sao phải đưa bà nội đi du lịch? Bây giờ bà biết Mạch Nha là chắc trai của mình, rất vui mừng.”

Trên mặt Thiệu Khâm lóe lên một tia cười lạnh, thiếu chút nữa Cố Dĩnh Chi nghĩ mình nhìn lầm, chỉ loáng thoáng nghe anh nói:” Bà nội chịu không nổi đả kích.”

Năm ngày sau, rốt cuộc Cố Dĩnh Chi cũng biết ý nghĩa của câu nói kia của Thiệu Khâm, cũng biết vì sao anh đề nghị đưa bà nội ra ngoài__mấy cảnh sát đem theo lệnh bắt vào nhà Thiệu Chính Lâm, trong ngày hôm đó Thiệu Trí bị bắt giam trong phân cục, hơn nữa không cho nộp tiền bảo lãnh!

Vợ chồng Thiệu Chính Lâm đi khắp nơi tìm cách, chuyện lần này và chuyện lần trước không giống nhau, người nặc danh tố cáo cung cấp đầy đủ chứng cứ, mà rõ ràng cho thấy là nhắm vào Thiệu Trí, hầu như là những chuyện phạm pháp sau khi cậu ta đã qua tuổi thành niên, nhỏ thì là cắn thuốc cờ bạc, lớn thì là hút thuốc phiện, giam giữ người bất hợp pháp.

Video clip, ảnh chụp đều có đầy đủ, quả thực chứng cứ như núi, Thiệu Trí không thể chối cải được.

Khi Cố Dĩnh Chi biết tin tức sắc mặt thay đổi bất ngờ, chất vấn Thiệu Khâm “Là con làm?”

Lúc ấy Thiệu Khâm đã xuất viện về nhà, thản nhiên xem tin tức tràn lan trên mặt báo, văn hay hình đẹp thật đúng là náo nhiệt vô cùng. Anh nhịn không được mỉm cười:” Hiệu suất quả là rất cao.”

Cố Dĩnh Chi nhìn con trai như vậy cảm thấy xa lạ vô cùng, hoàn toàn không hiểu vì sao anh làm như vậy, có chút tức giận:”Sớm muộn gì chú hai con cũng sẽ điều tra ra con, rốt cuộc con vì cái gì? Dù không phải là em ruột của con, không ưa nó, cũng sẽ có người khác đi thu thập chứng cứ, con không nên ra tay.”

Thiệu Khâm buông tờ báo trong tay xuống, ánh mắt u ám nhìn Cố Dĩnh Chi: “Bởi vì, con muốn bảo vệ gia đình của con.’

Về sau, từ miệng Thiệu Khâm, Cố Dĩnh Chi cũng biết được chân tướng sự thật năm đó, bà im lặng một lúc lâu, không biết nên nói gì.

Trời sinh bà tính cách mạnh mẽ, bất luận là làm việc hay đối nhân xữ thế đều đã quen quả quyết, cho nên đối với chuyện của Giản Tang Du bà chỉ nghĩ muốn một chiêu trí mạng, nhanh chóng giải quyết hết rắc rối.

Bây giờ nghĩ lại, quả thật bà đã làm quá mức.

Nghĩ đến con trai cũng đóng vai trong đó, Cố Dĩnh Chi lo lắng liếc anh một cái:” Con dự định làm như thế nào? Nếu nó vẫn kiên trì ly hôn, con trai……..”

“Con muốn cả hai.”

Thiệu Khâm kiên quyết cắt ngang Cố Dĩnh Chi, rõ ràng anh đã biết ý của Cố Dĩnh Chi. Nhưng tuyệt đối anh không thể buông tay, mặc kệ con đường phía trước có trắc trở anh cũng phải đưa vợ và con trai về nhà, bi kịch cũng đã xảy ra, không nên để bi kịch tiếp tục nữa, nếu không sẽ càng thêm đau khổ.

Nếu cả đời Giản Tang Du cũng không tha thứ cho anh, cùng lắm anh sẽ chờ cô cả đời.

Trái tim cứng rắn từ trước đến nay của Cố Dĩnh Chi hơi chua xót, vỗ vỗ vai con trai:” Mẹ biết, nhưng con à, con đường này không dễ đi. Lúc nào con cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, không phải tất cả tình cảm sâu nặng đều có thể đổi lấy sự tha thứ, cho dù tha thứ, cũng không có nghĩa là nó tình nguyện sống cả đời với con.”

Thiệu Khâm ngẩn ra, nắm chặt quả đấm, kiên định lắc đầu:” Không, con không thể mất cô ấy.”

Cố Dĩnh Chi im lặng, cuối cùng không nói gì nữa.

Dù sao Thiệu Khâm cũng còn trẻ, không gặp phải nhiều trắc trở, Giản Tang Du là ngọn nguồn thất bại mà trong cuộc sống anh gặp gỡ. Bây giờ anh dám kiên quyết như thế, có thể là do sự bốc đồng của anh. Nhưng hiện thực lại tàn khốc biết bao nhiêu, chỉ có người từng trải qua năm tháng như bà mới có thể thấy rõ ràng được sự thử thách nhân tài, bà tuyệt đối không xem trọng hành động si tình này của con trai.

***

Sau khi Giản Tang Du về nhà không có nói ngay sự thật cho Giản Đông Dục biết. Giản Đông Dục nhìn cô đột nhiên dẫn theo con trai về nhà, nhất quyết ở đây mấy ngày, ngay cả khi tin tức Thiệu Khâm lại nhập viên đưa đến cô cũng không dao động chút nào.

Thực sự là không bình thường.

Giản Đông Dục hơi lo lắng, nhìn sắc mặt của cô ngày càng không tốt, còn thường mất hồn làm sai việc, vài lần muốn nói lại thôi, nhanh chóng bí mật kéo Mạch Nha ra hỏi chuyện.

Tiếc rằng đứa nhỏ chỉ suy đoán lung tung, anh gom góp các chi tiết lại cũng chỉ biết hai vợ chồng giận dỗi, cho nên đành chờ lúc Giản Tang Du rãnh, anh thường nói vài câu ẩn ý an ủi:” Vợ chồng có lúc nào không cãi nhau, các em đều đã qua thời tuổi trẻ, nên học cách nhường nhịn, bao dung, hỗ trợ nhau mới đúng.”

Giản Tang Du bất ngờ liếc anh một cái, trong lòng càng loạn, chỉ im lặng gật đầu.

Giản Đông Dục cũng không nói thêm gì nữa, chỉ vẫn giục:” Có rãnh thì đi thăm cậu ta, nghe nói chân bị tổn thương nghiêm trọng.”

Giản Tang Du chớp mắt không trả lời, trái tim có chút đau nhói giống như bị siết chặt.

Đương nhiên cô không thể đi thăm Thiệu Khâm, nhiều chuyện liên tiếp xảy ra đến với bọn họ. Bây giờ cô còn chưa nghĩ ra cách giải quyết nào tốt nhất, chắc chắn Thiệu Khâm sẽ không ly hôn. Giờ cần yên tĩnh cẩn thận suy nghĩ , khoảng thời gian trước khi kết hôn, anh cũng đã chặt đứt hết đường lui của cô.

Cô nói ly hôn chỉ là muốn sớm rời khỏi Thiệu Khâm, giờ làm sao rời khỏi đây? Khi chưa biết hung thủ là ai cô vẫn hận không thể đem người đó ra lột da hủy cốt, đến khi biết rõ___

Nhưng đáng xấu hổ là cô lại do dự.

Giản Tang Du làm ra vẻ thoải mái nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Giản Đông Dục:” Em ở nhà săn sóc anh không tốt sao? Hay là chê em làm trở ngại anh và chị Tiểu Nam.”

Giản Đông Dục sững sốt, cười bất đắc dĩ:” Nói bậy bạ gì vậy, em và Thiệu Khâm mới Tân hôn, chiến tranh lạnh như thế còn giống cái gì, đôi khi em cũng rất cố chấp, nhất định phải sửa lại tính tình.”

Giản Tang Du mất mát rũ mắt xuống, anh trai hi vọng cô hạnh phúc như vậy, gửi gắm hi vọng vào Thiệu Khâm như vậy…..Làm cô càng không biết làm sao nói ra sự thật.

Vốn dĩ sự thật có một số việc, thật sự không thể nào dễ dàng nói thẳng với người ta.

Giản Đông Dục nhìn bộ dạng trầm tư của cô, còn nói:” Bác sĩ Đỗ đã về nước, chân của anh có hi vọng hồi phục, em không cần lo lắng cho anh. Anh trai không muốn trở thành gắng nặng của em, anh muốn nhìn em được tự do vui vẻ.”

Mũi Giản Tang Du chua xót, gật đầu qua loa:”Ừm, em biết, anh cũng tranh thủ thời gian kết hôn với chị Tiểu Nam đi, sau khi anh kết hôm em sẽ không bận tâm nữa.”

Giản Đông Dục xoa xoa đầu cô:” Bây giờ cũng không cần em quan tâm nữa, em chỉ cần tốn chút tâm tư vào Thiệu Khâm là được, bây giờ cậu ta là chồng của em.”

Giản Tang Du cúi đầu lặt rau, không nói lời nào, hốc mắt lại chứa đầy cả một vịnh nước, chỉ sợ không cẩn thận lại rơi ra.

“Mẹ, đi thăm ba đi? Ba thật đáng thương.” Mạch Nha ngồi trên băng ghế nhìn cô chờ mong, trong lòng vẫn ôm bộ đồ chơi điều khiển từ xa anh mua cho.

Giản Tang Du điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, phức tạp nhìn gương mặt tha thiết của con trai.

Mạch Nha cong cong cái miệng nhỏ, mất hứng oán trách:” Đã mấy ngày rồi con chưa gặp ba, chắc chắn ba muốn gặp Mạch Nha, chắn chắn cảm thấy rất cô đơn.”

“Cục cưng, ba là người lớn, ba cũng kiên cường hơn con.” Giản Tang Du nói vài câu đối phó với con trai, đứng dậy đi vào trong bếp.

Mạch Nha nhìn chăm chăm theo bóng dáng bận rộn của Giản Tang Du, nắm chặt bàn tay nhỏ, phẫn nộ chạy theo, đứng ở phía sau Giản Tang Du ngẫng đầu nói lớn:” Mẹ là người xấu, ba bị ngã, mẹ cũng mặc kệ, chân của ba bị hỏng mẹ cũng không đi thăm ba, con không để ý tới mẹ nữa!”

Giản Tang Du sững sờ đứng tại chỗ, tay không có sức, nắm lấy tủ chén bên cạnh, cũng không dám quay đầu nhìn vào mắt con trai.

Con trai mới vừa bắt đầu có tình cảm với Thiệu Khâm, cảm nhận tình thương của cha còn chưa đủ, nháy mắt lại bị vụt mất, cô chỉ có thể nói với con là cô không làm tròn bổn phận của người mẹ, con trai theo cô cũng chịu không ít thống khổ.

Mạch Nha nhìn Giản Tang Du hoàn toàn không để ý tới mình, nổi giận đùng đùng quay đầu chạy về phòng, nằm sắp trên giường khóc đỏ hốc mắt.

Nó nghĩ tới bộ dạng ba ngã xuống trong mưa thì mũi chua xót. Không phải ba mẹ đã kết hôn sao? Vì sao lại cãi nhau? Ân Ân nói người lớn cãi nhau chỉ cần buổi tối ngủ cùng nhau thì sẽ tốt thôi.

Mạch Nha cũng nghĩ như vậy, trong đầu nhanh trí, bỗng chốc đứng dậy khỏi giường, lặng lẽ kéo cửa phòng, nhìn Giản Tang Du.

Giản Tang Du đang lặng lẽ đứng trước kệ bếp sắt thức ăn, mí mắt rũ xuống, bộ dạng rất chăm chú, hoàn toàn không để ý tới nó.

Mạch Nha tìm điện thoại di động trong giỏ của Giản Tang Du, cười tít mắt, nhúc nhích đầu ngón tay mập mạp tìm số Thiệu Khâm trong danh bạ, khi tìm thấy, khóe môi đắc ý nhếch lên, ba chọc mẹ tức giận, nó phải giúp ba dỗ mẹ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.