Chương trước
Chương sau
Vẻ mặt Thiệu Khâm hơi dại ra, tiếng nhạc ồn ào xung quanh làm cho anh nghi ngờ điều mới vừa nghe được. Phản ứng tiếp theo chính là cuồng nộ, lập tức túm lấy áo Hà Tịch Thành “Mẹ nó, cậu cố ý cười tôi sao?? Ông đây còn chưa cưới cô ấy, thì làm sao con của cô ấy là con của tôi được? Cậu thử khiêu khích tôi lần nữa xem!”

Hà Tịch Thành không biết nói từ đâu, nôn nóng ngăn cánh tay như gọng kìm của Thiệu Khâm “Tôi không đùa với cậu đâu, ý của tôi không phải là con trên giấy tờ! Đứa bé đó mang dòng máu của cậu, đó là con của cậu, con ruột của cậu, hiểu không?”

Vẻ mặt của Thiệu Khâm lại dại ra lần nữa, ngay cả hít thở cũng không thông, cả người cứng đờ, rất lâu cũng không có phản ứng.

Hà Tịch Thành nhìn thấy bộ dáng kinh hãi quá độ của anh, lại càng không ngừng chột dạ, nắm cái ly kế bên, sau đó uống một hớp rượu “Việc này… tôi nói, cậu phải hứa là không tức giận. Việc này… Tôi vốn nghĩ là giúp cậu.”

Thiệu Khâm vẫn nhìn chằm chằm Hà Tịch Thành, không nói lời nào, ánh mắt sắc bén như chim ưng, làm người ta kinh sợ.

Toàn thân Hà Tịch Thành đã bắt đầu sợ hãi, gắt gỏng nói “Cậu có phản ứng một chút được không hả? Đừng làm cái bộ dạng bị sét đánh như vậy!”

“Bà nó!” Sắc mặt của Thiệu Khâm biến đổi nhanh chóng, mặt mũi hung dữ, bổ nhào tới, cánh tay khống chế cổ của Hà Tịch Thành, giam trong ngực, khuỷu tay không ngừng siết lại “Cậu nghĩ tôi ngu ngốc lắm sao? Bản thân có con hay không cũng không biết!”

Sức của Thiệu Khâm rất mạnh, Hà Tịch Thành bị anh kiềm cổ, sắc mặt đỏ bừng lên, sau một hồi nói không nên lời, dùng lực tách ngón tay của anh ra “Buông, buông tay, tôi không đùa với cậu, là thật!”

Bởi vì phẫn nộ, sắc mặt Thiệu Khâm vặn vẹo, đáng sợ đến dọa người, Hà Tịch Thành không hề nghi ngờ là anh sẽ bóp chết mình trong này, vì thế sửa lời nói “Được, được, tôi đùa cậu, cậu buông tay ra đã.”

Thiệu Khâm vẫn ác độc trừng mắt với Tịch Thành, cánh tay cường tráng không nới lỏng chút nào.

Hà Tịch Thành sắp không thở nổi, sắc mặt tím tái “Cậu thật sự muốn giết tôi sao?!”

Thiệu Khâm vẫn chưa nguôi giận, đẩy Tịch Thành ra, hai mắt hung ác nhìn chăm chú nhất cử nhất động của anh ta.

Hà Tịch Thành nhát gan, bộ dáng này của Thiệu Khâm làm anh không còn dám nói sự thật, nếu lỡ người này tức giận, lấy chai rượu đập đầu anh tại đây thì làm sao bây giờ? Hà Tịch Thành vừa nhớ tới bộ dáng kia của Thiệu Khâm, lập tức run sợ.

Thiệu Khâm híp đôi mắt hẹp dài u ám, hoàn toàn không thể đoán ra giờ phút này anh đang nghĩ gì, qua vài giây, anh mới hỏi ảm đạm “Lời cậu vừa nói, có ý gì?”

Hà Tịch Thành vội vàng thanh minh “Không, tôi chỉ đùa cậu thôi.” Nói xong, sợ Thiệu Khâm không tin, cố gắng cười gượng hai tiếng.

Đôi mắt sâu như hồ thu của Thiệu Khâm lóe lên tia lạnh, cánh tay lại vòng tới, Hà Tịch Thành khóc không ra nước mắt, vội vàng la “Mạch Nha là con ruột của cậu và Giản Tang Du! Người phát sinh quan hệ với cô ấy, thật ra là cậu!”

Hà Tịch Thành nói thật nhanh, nói xong, chột dạ và sợ hãi làm cho anh không dám nhìn thẳng vào Thiệu Khâm dù chỉ một giây.

Cánh tay của Thiệu Khâm dừng giữa không trung, sắc mặt vô cùng phức tạp, lúc đầu là nổi giận, sau đó ngạc nhiên, từ từ lại trở thành đờ dẫn. Cơn ớn lạnh từ từ lan tỏa, đáy mắt đầy nỗi khó tin, môi mỏng khẽ mấp máy, một hồi lâu, anh mới gian nan mở miệng “… năm đó?”

Hà Tịch Thành lo sợ liếc mắt nhìn anh, lùi xa từng chút một “Cậu có nhớ không, đêm trước khi cậu nhập ngũ…”

…………

Đương nhiên Thiệu Khâm nhớ rõ, lúc đó, anh đang xấu hổ và giận dữ vì một cái tát của Giản Tang Du, anh đã hạ mình như thế, Giản Tang Du vẫn không chịu tin anh.

Khi đó, anh đang ở độ tuổi ngang ngược và liều lĩnh, cũng chưa từng trải qua cảm giác muốn thứ nào mà không đoạt được. Lần đầu tiên nếm thử cảm giác có một thứ cứ suốt ngày bày ở trước mặt anh, anh nhìn thấy cô, vô cùng khêu gợi quyến rũ, nhưng ánh mắt của cô nhìn anh lại vô cùng lạnh lùng.

Cái cảm giác mất mát khó nói nên lời này làm cho Thiệu Khâm cáu kỉnh không chịu nổi.

Anh không dám xuất hiện trước mặt Giản Tang Du nữa, vừa lúc ấy, Thiệu Chính Minh đã ra lệnh cho anh phải chuẩn bị để nhập ngũ, anh càng thêm “kính nhi viễn chi*” với trường học, mỗi ngày đều trốn trong nhà.(*Kính nhi viễn chi: tôn kính nhưng không gần gũi)

Nhưng gian phòng trống không càng làm cho anh thêm lo lắng, ngay cả trò chơi yêu thích ngày trước cũng không có ý nghĩa, gối tay nằm trên giường, trong đầu lại hiện lên gương mặt thanh lệ của một cô gái.

Trong lòng sinh ra một loại kích thích vô cùng, muốn gặp cô một chút, nhưng sự ngang ngược của thiếu niên lại làm anh không cam lòng thừa nhận. Vì thế, anh tìm mọi lý do để an ủi chính mình, chẳng qua anh chỉ đi xem Hà Tịch Thành tan học chưa, không có chút quan hệ nào với Giản Tang Du.

Nhưng điều ngoài ý muốn của Thiệu Khâm là, anh chờ ở cổng trường, lại thấy hình ảnh Giản Tang Du và nam sinh bị anh đánh cười nói đi về nhà.

Nhất định là Giản Tang Du vì cậu ta, mới ra tay cho mình một bạt tai!

Thiệu Khâm nắm chặt quả đấm, đứng ở dưới bóng cây, lá trên cây xào xạc tạo ra âm thanh trong trẻo, sao Giản Tang Du có thể đối với anh như vậy? Ngay lúc anh đối với cô không lúc nào là không áy náy, cô lại dùng gương mặt tươi cười như hoa nhìn nam sinh khác.

Đáy lòng Thiệu Khâm cười lạnh, cảm thấy bản thân không khác nào một thằng đần!

Chính vào đêm trước khi thi vào cao đẳng, mọi người vì kì thi đó mà khẩn trương như đang chuẩn bị chiến tranh. Nhưng cũng có ngoại lệ, giống như Hà Tịch Thành, suy nghĩ của anh ta chưa bao giờ đặt trên việc học hành, ngày ngày tháng tháng, thường đi chung với Thiệu Khâm.

Nhưng Thiệu Khâm là con người hay thay đổi, có khi, lúc đang chơi vui vẻ lại bỗng nhiên nổi giận, đuổi hết mọi người rồi đạp ngã mọi thứ.

Hà Tịch Thành nhịn không được, chế nhạo anh “Chỉ là con gái thôi, chẳng thấy được chỗ nào tốt, con mắt thì cứ như mọc trên đầu.”

Con mắt tối đen của Thiệu Khâm lạnh lùng liếc nhìn anh ta, mặt không chút thay đổi, phun ra một chữ “Cút.”

Hà Tịch Thành kinh ngạc trừng to mắt, một lát sau, cợt nhã ôm cổ Thiệu Khâm, cười nói “Tôi biết, đó là bởi vì cậu không được, nếu có đồ ăn vào miệng, cậu sẽ không phát hỏa như vậy đâu.”

Thiệu Khâm nhìn cậu ta nghi ngờ.

Hà Tịch Thành mờ ám, trừng mắt nhìn “Bây giờ cậu giận dữ như vậy là do bình thường kìm nén, đều đã qua 18 tuổi, cậu có muốn tìm một cô bé thử xem không?”

Trong phút chốc, Thiệu Khâm biến sắc, hất tay cậu ta ra “Tôi không phải cậu, trong đầu toàn chuyện cầm thú!”

Hà Tịch Thành chỉ cảm thấy chắc là Thiệu Khâm sợ mất mặt nên mới mạnh miệng. Nếu thật đem Giản Tang Du để trước mặt anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ biến thành sói, còn là con sói đói bụng nhiều năm. Anh thật không tin Thiệu Khâm không động lòng với Giản Tang Du.

Chẳng qua Hà Tịch Thành cũng nói đùa thế thôi, tuy anh đã quen ngả ngớn, cà lơ phất phơ, nhưng bụng dạ vẫn chưa tới nổi gài bẫy con gái, thiếu đạo đức như thế, trong lòng anh cũng không định làm vậy.

Khi anh về tới nhà, lúc đi ngang qua cửa phòng Tịch Tranh, lại nghe nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Thiệu Trí vang lên “Mấy ngày này Thiệu Khâm giống kẻ điên, thấy người giống như muốn cắn, ông đây ở nhà chịu thiệt thòi không ít! Giản Tang Du kia tốt như vậy sao? Có cơ hội thật muốn đem lên giường thử xem.”

Trình Doanh lớn hơn Thiệu Trí và Hà Tịch Tranh một chút, năng lực tiếp thu rất mạnh, nghe vậy cũng không phản đối. Ngược lại, bởi vì không học cùng trường với Giản Tang Du, nên đối với cô vô cùng tò mò “Ai là Giản Tang Du, trông như thế nào?”

Thiệu Trí nâng khóe miệng, tự mình đánh giá “Cậu, cậu, còn cả cậu, nhớ cái phim nóng hôm qua xem không, cô ta cũng giống cô nàng nóng bỏng kia, trách không được Thiệu Khâm lại mê muội cô ta.”

Hà Tịch Tranh là người nhỏ nhất trong ba người, lá gan cũng không đủ to “Đừng đi, tính tình của anh Thiệu Khâm không tốt.”

Thiệu Trí chán ghét liếc mắt nhìn cậu ta một cái “Chắc là cả đời cậu bị anh cậu đè đầu, anh cậu không phải thân với Thiệu Khâm sao, chắc dù thế nào Thiệu Khâm cũng sẽ không đánh cậu đâu.”

Trình Doanh nhìn nụ cười càn rỡ trên mặt Thiệu Trí, giật mình nói “Cậu thật sẽ định làm gì người con gái đó?”

Thiệu Trí cười mà không nói, nhíu nhíu hàng mi đen dày.

Hà Tịch Thành nghiêng người đứng ngoài cửa, nhíu mày, để việc này trong lòng, sau đó xoay người bỏ đi.

Lời nói của Thiệu Trí khi đó nửa thật nửa giả, cậu ta cũng chỉ là thằng nhóc mới 16 tuổi, Hà Tịch Thành không tin là cậu ta có gan làm như vậy.

Chuyện xảy ra đêm đó, Hà Tịch Thành đang ngồi uống rượu với Thiệu Khâm ở quán bar. Thiệu Khâm uống hơi nhiều, bởi vì hôm sau anh phải nhập ngũ, nhưng Giản Tang Du từ đó tới nay vẫn không chịu gặp anh, không tiếp điện thoại, không trả lời tin nhắn, tới cửa cũng không tìm được người.

Vẻ mặt của Thiệu Khâm âm u, dồn sức rót rượu, nghiến răng nghiến lợi thề “Ông đây xin thề, đời này sẽ không liếc nhìn cô ta thêm lần nào nữa!” Rõ ràng đối với người khác thì cười vui vẻ như thế, vì sao chỉ cay độc với mình anh?

Hà Tịch Thành ngồi bên cạnh khuyên vài câu, cho tới bây giờ cậu ta cũng chưa từng thấy Thiệu Khâm như vậy… Thẹn quá thành giận, cho nên cũng có chút không nhịn được “Được rồi, ngày mai làm lỡ việc mẹ cậu lại giải quyết cậu. Đời này cậu cũng đần độn lần này thôi, không có gì đáng ngại.”

Hai mắt Thiệu Khâm đỏ ngầu, buồn bực ngồi uống rượu, không phản ứng với bất cứ ai.

Hà Tịch Thành cũng uống không ít, nhìn Thiệu Khâm tạm thời chưa có ý định về, yên tâm một mình đi vệ sinh.

Sau này, Hà Tịch Thành nhiều lần nghĩ đến. Nếu lúc ấy anh chống được sự cám dỗ, không dã chiến với cô gái kia ở con hẻm sau, thì sẽ không gặp Giản Tang Du. Có phải việc này cũng sẽ phát triển theo chiều hướng khác không?

Ở cửa toilet, Hà Tịch Thành gặp một con mèo hoang diêm dúa lẳng lơ, cô gái kia nhiệt tình đốt lửa trên người cậu ta. Bình thường cậu ta cũng chỉ là lợi hại ngoài miệng, kinh nghiệm thực tế gần như không có, cho nên khi bị mèo hoang nhỏ kia trêu chọc vài cái lại nhiệt tình ngay lập tức.

Mèo hoang nhỏ kia giống như có chút vội vã, lôi kéo cậu ta chạy vào con hẻm sau.

Hà Tịch Thành thở hỗn hễn, tách chân của cô nàng ra, rờ rẫm vài cái, phát hiện nơi đó đã ướt sũng như đầm lầy, động thân nhanh chóng đâm vào.

Mèo hoang nhỏ phát ra tiếng rên rĩ thỏa mãn, Hà Tịch Thành cũng mê muội trong đó, có phần ngây ngất.. Nhưng còn chưa tới đỉnh, chợt nghe tiếng bước chân cách đó không xa, còn hỗn loạn rối ren, rõ ràng là không chỉ có một người.

Hà Tịch Thành cũng không muốn bị người khác vây xem, vội vội cầm lấy “vật” đó chuẩn bị thu lại, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Cô gái kia lại chưa thỏa mãn dục vọng trừng to mắt, đưa tay nắm lấy “vật” đó, không cho anh ta rời đi, hai mắt Hà Tịch Thành nhanh chóng bốc hỏa “Mẹ nó, có bị bệnh không?”

Cô gái kia liền ôm Hà Tịch Thành, đưa đầu lưỡi vào trong miệng anh, trong lòng anh mắng tiểu yêu tinh này mấy lần.

Tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, sau đó truyền tới tiếng huýt gió đầy mờ ám “A, kích thích vậy!”

Hà Tịch Thành cực kỳ bốc hỏa, cũng may là lúc này “bảo bối” đã thu vào từ lâu, cô gái kia cũng bị anh kéo mép váy che khuất cảnh xuân. Ở trong mắt người khác, nhiều lắm là cảnh tượng hai người quần áo xộc xệch dây dưa với nhau mà thôi.

Người đàn ông phía sau còn đang trêu đùa, một giọng nói khác trầm ổn lạnh lùng hét lên “Đi mau, nặng muốn chết, mày không cần khiêng nữa hả?”

Tên lưu manh đang đùa cợt rầu rĩ hừ một tiếng, lưu luyến nhìn bọn Hà Tịch Thành “Nặng bao nhiêu chứ? Không phải chỉ là một nữ sinh sao?”

“Vác lấy, Trí thiếu còn đang chờ mày ở khách sạn, mày ít gây chuyện lại đi!”

Hà Tịch Thành ngẩn ra, cô gái kia vội thu về đầu lưỡi của mình, vội vàng quay đầu nhìn, trong ngõ nhỏ mờ tối, chỉ có bóng dáng lờ mờ của hai người cường tráng, mà một người trong đó còn đang khiêng một cô gái, bước chân vội vàng.

Bất an trong lòng Hà Tịch Thành càng lớn … chắc không phải là Giản Tang Du chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.