“ Ai nói không quen, anh đã liếm hết em rùi, còn phải như thế nào mới cho là quen thuộc?”
Giản Tang Du nghe được những lời này của anh, gương mặt ửng hồng dưới ánh đèn đường gần như trong suốt, cô tức giận đẩy Thiệu Khâm một cái, đẩy không ra, ngược lại còn bị anh ôm chặt hơn.
Thiệu Khâm bóp chặt bả vai đang ra sức giãy giụa của cô không buông, trong mắt thấy hết sự ngượng ngùng của cô, bất giác giọng nói càng thêm nhẹ nhàng và trầm tĩnh : “ Nếu như em cảm thấy chưa đủ quen thuộc, anh có thể “xâm nhập” lần nữa để em rõ”
Lúc này, Giản Tang Du ửng đỏ từ ngón chân đến cái trán, thẹn quá hóa giận, nhấc chân đạp Thiệu Khâm một cái thật mạnh : “ Không biết xấu hổ “
Thật sự cô đã mắng đến từ cuối cùng rồi, đối với người như Thiệu Khâm cô vĩnh viễn không có cách nào làm lại anh.
Thiệu Khâm cau mày buông cô ra, bàn tay nắm ngón tay cô không buông, nghĩ đến những chuyện cô đã trải qua, lại âm thầm hối hận vì lời nói kia của mình. Điều này chẳng trách anh được, Giản Tang Du quá bị động, ngoại trừ anh dùng hết sức xông về phía trước, thật không còn cách nào khác để gần gũi cô.
“ Đi thôi “ Thiệu Khâm dắt cô quay trở lại bên cạnh xe, cuối đầu nói một câu trầm trầm : “ Về nhà “
Về nhà………….
Giản Tang Du nhìn bóng lưng cao lớn của Thiệu Khâm, hốc mắt chợt có một chút chua xót, một mình cô cứng rắn chống đỡ năm năm, bất luận ban đêm có bao nhiêu rét lạnh, bao nhiêu cô đơn, chỉ có thể một mình đi về phía trước không hề quay đầu lại.
Thỉnh thoảng, cô cũng tưởng tượng về hình ảnh một đôi bàn tay ấm áp, một bóng lưng cao lớn như vậy.
Thế nhưng người này là Thiệu Khâm ___________
Giản Tang Du nhẹ nhàng rút tay của mình về, vội vàng bỏ vào trong túi áo, cụp đầu xuống để vành nón lữơi trai che khuất tầm mắt: “Tự em đi.”
Cô bứơc chân đi về phía trước, đi thẳng tới xe Thiệu Khâm, bóng dáng vô cùng kiên cường.
Lòng Thiệu Khâm nóng lên, bên trong đầy lo lắng và đau đớn, khoảng cách giữa Giản Tang Du và anh xa ngàn dặm, ngược lại làm cho anh không thể mở miệng nói ra những lời nói kia. Anh muốn bảo vệ Giản Tang Du, muốn thay cô dạy dỗ đám súc sinh đã bắt nạt cô, cũng muốn đền bù sự tốt nhất cho cô, một cuộc sống hạnh phúc mà cô nên có.
Những thứ này là lúc anh còn trẻ ngông cuồng đã thiếu nợ Giản Tang Du, bây giờ anh phải bồi thường lại cho cô.
Nhưng với tính tình của Giản Tang Du như vậy,cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
Thiệu Khâm mang tâm tình phức tạp bước lên xe, khởi động xe đưa Giản Tang Du về nhà.
Giản Tang Du không muốn cùng Thiệu Khâm cãi nhau về những chuyện vặt vãnh, hơi sức cô không nhiều bằng anh, không nhanh miệng, càng không có vô lại như anh, anh muốn đón muốn đưa tùy anh, chỉ cần không đụng vào nguyên tắc tình cảm, Giản Tang Du sẽ không phí sức tranh chấp với anh.
Nhưng Thiệu Khâm đưa cô đến dưới lầu còn muốn đưa cô lên lầu, Giản Tang Du im lặng nhìn chằm chằm vào anh: “ Còn vài bước mà thôi, nhà của em, em tự biết.”
Thiệu Khâm không đi, khóa cửa xe, hai tay bỏ vào túi lẳng lặng nhìn cô: “Em muốn tự mình đi lên hay muốn anh bế đi lên.”
Giản Tang Du biết kết quả sẽ như vậy, cô thở ra một hơi thật mạnh, tay nắm thật chặt từ từ đi lên lầu. Thiệu Khâm im lặng đi theo phía sau cô, bước chân vững vàng, đèn cũng lúc tắt lúc mở theo tiết tấu tiếng bước chân của anh.
Không thể không nói, trong giờ khắc này lòng Giản Tang Du thật yên bình.
Vô số lần, cô đi một mình vào tầng lầu cũ kỹ mờ tối này, thỉnh thoảng gặp đèn hành lang bị hư, chỉ một mình lần theo vách tường mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động đi lên lầu.
Ban đêm yên tĩnh, bóng tối bao phủ tất cả, không khí bao quanh người như có hơi thở ma quái, loại cảm giác phát ra từ nội tâm của Giản Tang Du không ai có thể hiểu, luôn e sợ từ ở một góc nào đó bỗng có một cái tay tái nhợt đáng sợ vươn ra, hung ác thộp về phía cô.
Nhưng vào giờ phút này, nghe tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên phía sau, tinh thần và thân thể căng thẳng của cô cũng có chiều hướng giảm xuống, không còn sợ như trước nữa.
Đến trước cửa nhà, Giản Tang Du xấu hổ nhìn Thiệu Khâm: “……Đến rồi, anh đi đi.”
Thiệu Khâm đưa mắt xuống nhìn cô, ánh mắt vẫn dịu dàng ôn hòa như cũ: “Mở cửa đi.”
Giản Tang Du xem như thua anh, nghĩ rằng không phải anh xem kịch Quỳnh Dao ở nhà chứ? Nếu không, sao lại đột nhiên diễn vai Nhất Hào – một người thâm tình ở đây chứ, còn phải thấy cô bước vào nhà mới chịu đi ư?
Hơn nửa đêm, Gian Đông Dục cùng Mạch Nha đều ngủ hết rồi, Giản Tang Du không dám gây tiếng động lớn. Vì vậy, lấy chìa khóa trong túi ra, cô khẽ cúi đầu mở khóa cửa.
Cửa vừa mở ra, cô bị người phía sau đẩy mạnh vào, Gian Tang Du áp chế tiếng kêu sợ hãi sắp bật thốt lên, giận dữ nhìn chăm chăm vào người đàn ông đi theo phía sau cô vào nhà.
Thiệu Khâm quay mặt nhìn cô, thuận tay từ từ khép lại cánh cửa sau lưng, “Cạch” nhỏ một tiếng làm đáy lòng của hai người cũng gợn sóng lăn tăn.
Tim của Giản Tang Du thót lên một cái: “Làm, làm gì vậy?”
Trong bóng đêm, khóe môi Thiệu Khâm cong lên, âm thanh trầm ấm của người đàn ông này vì bóng tối gọt giũa càng trở nên hấp dẫn đê mê, anh bước một bước tiến tới gần Giản Tang Du: “ Anh muốn ngủ ở đây.”
Giản Tang Du hiểu được then chốt trong lời nói của anh là: “Muốn” chứ không phải “Nghĩ”, cô không có quyền từ chối.
Giản Tang Du dùng sức cắn môi, trong giọng nói lộ ra sự cáu kỉnh tức giận: “Thiệu Khâm, anh đừng có khinh người quá đáng.”
Thiệu Khâm dừng động tác lại, trong ánh sáng lu mờ không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ nghe giọng nói trong trẻo ngang ngạnh vang lên: “Đã trễ thế này rồi, cho anh ngủ nhờ trên ghế salon một đêm thôi.”
Giản Tang Du len lén nhìn về chiếc ghế salon 3chỗ ngồi nhỏ hẹp ở nhà mình, rõ ràng hoàn toàn không hợp với một người đàn ông cao 1m8, nghĩ đến mấy lần trước bị người này chiếm tiện nghi, cô kiên quyết lắc đầu: “Không được.”
Thiệu Khâm khoát tay lên vai cô, cúi người xuống kề sát vào cô, trong giọng nói dường như có chút uất ức: “ Bây giờ anh rất buồn ngủ, lái xe sẽ nguy hiểm.”
Hơi thở ấm áp phả lên tai cô, Giản Tang Du mất tự nhiên, lui về phía sau một bước. Thiệu Khâm đưa tay ôm ngang hông của cô, dụ dỗ bên tai cô lần nữa: “Cho dù em có chán ghét anh, cũng không muốn anh xảy ra chuyện gì phải không?”
Giản Tang Du bị những lý do thoái thoát của anh đặt vào tình cảnh khó xử, nếu lời nói cứng rắn nữa thì không hợp với lòng người, cô không muốn có liên quan đến Thiệu Khâm, nhưng không ác đến nỗi muốn người này biến mất trên thế giới. Nhưng Thiệu Khâm là tên lưu manh trong được rèn luyện chiến đấu, có khi nào nữa đêm………
Giản Tang Du mím môi không lên tiếng.
Một tay khác của Thiệu Khâm cũng đặt trên eo cô, giữ cô chặt trong lồng ngực, nói nhỏ vào lỗ tai của cô: “Nếu em sợ nửa đêm anh biến thành sói, có thể khóa cửa lại.”
Anh im lặng, hai giây sau mới nói tiếp: “Anh của em ở phòng sát vách mà.”
Giản Tang Du nghĩ ở nhà có hai người đàn ông, Thiệu Khâm có vô sỉ đến mấy cũng không dẫn đến tình trạng hoang đường. Vì vậy, cô cắn răng nói: “Trời sáng đi ngay.”
Thiệu Khâm gật đầu: “Đồng ý.”
Bỗng nhiên trong nhà có thêm người đàn ông xa lạ, Giản Tang Du cảm thấy không quen. Lúc trước cô về nhà vào giờ này, trong nhà chỉ còn một mình cô thức, tắm sơ qua, vội vàng giặt xong bộ quần áo T-shirt rồi đi tới đi lui làm việc khác trong phòng khách.
Nhưng bây giờ, ngừơi nọ ngồi trên ghế salon, hút thuốc vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn không biết e dè, dùng ánh mắt tha thiết quan sát cô, toàn thân Giản Tang du như bị kim đâm, cực kỳ khó chịu.
Cô tìm bộ quần áo thể thao đi thẳng vào phòng tắm, toàn thân đầy mồ hôi vì tập luyện. Dĩ nhiên cô không có ý định cho Thiệu Khâm tắm ở nhà cô, việc ở cùng với người đàn ông này phát sinh ra tình cảm, đồng nghĩa với sự nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận gấp bội mới được.
Giản Tang Du khóa kỹ cửa phòng tắm, kiểm tra nhiều lần, lúc này mới yên tâm cởi quần áo, đứng dưới vòi sen.
Thiệu Khâm gối đầu lên cánh tay, nằm trên salon, trong miệng đầy khói thuốc, nhưng anh chết lặng nghe âm thanh nước chảy ào ào trong phòng tắm, lần đầu tiên không hề nghĩ đến dục vọng.
Anh đang đắm chìm trong những việc đã xảy ra tối nay, khó có thể hồi hồn, tất cả như một giấc mộng, hướng phát triển này làm anh khó có thể chấp nhận.
Giờ phút này, tâm tình của anh lắng xuống, trong đầu thỉnh thoảng hiện cảnh Giản Tang Du bị cưỡng bức. Mặc dù những hình ảnh đó là do anh tự tưởng tượng ra, nhưng vừa bắt đầu liên tưởng anh liền căm tức sắp không khống chế được. Thế nhưng anh nghĩ đến những chuyện bẩn thỉu này đều do anh mang đến cho cô, cơn giận lặng lẽ lui đi, thay vào đó là cảm giác thất bại cùng với đau lòng mãnh liệt.
Mẹ nó, Thiệu Khâm anh thật không ra thứ gì.
Thiệu Khâm nghĩ tới thái độ của Giản Tang Du đối với mình. Hiển nhiên cô không biết những kế sách ban đầu là do anh ban thưởng, nhưng nếu có một ngày Giản Tang Du biết rõ sự thật……….. Quả thật Thiệu Khâm không dám nghĩ nữa rồi.
Giản Tang Du tắm xong bước ra ngoài, Thiệu Khâm đã ngủ trên ghế salon, lông mi dày cụp xuống, gương mặt đẹp trai dưới ánh sáng vàng ấm của đèn bàn càng trở nên tuấn tú hơn, không hề có vẻ sắc bén và cảm giác áp bức thường ngày. Trong cái gạt tàn thuốc trên bàn vẫn còn làn khói xám trắng lượn lờ thu hút ánh mắt người khác. Giản Tang Du đi tới muốn tắt đèn bàn.
Thiệu Khâm chợt mở mắt ra, lặng lẽ nhìn cô.
Khoảng cách giữa Giản Tang Du với Thiệu Khâm quá gần, tay cô siết chặt cái khăn lông khô, cổ họng hơi nghẹn lại: “ Em, em tắt đèn thôi.”
Tại sao cà lăm vậy? Giản Tang Du tức giận khi dễ chính mình trong đáy lòng. Đã năm năm trôi qua, mà giờ nhìn thấy gương mặt này lại không thể kiềm chế được xúc động lần nữa……….
Thiệu Khâm rút cánh tay đang gối đầu ra, chậm rãi chạm lên gương mặt sạch sẽ của cô, đáy mắt vô cùng thâm trầm, nhìn cô nóng bỏng: “Không lau khô tóc, sẽ bị đau đầu.”
Giản Tang Du nhích ra một khoảng cách, tránh lòng bàn tay anh: “ Em biết rồi, anh nghỉ ngơi sớm chút, em đi ngủ đây.”
Giản Tang Du nghe nhịp tim đập hỗn loạn củng mình, trong trái tim như có gì đó chộn rộn. Cô hơi sợ hãi, luống cuống muốn né tránh ánh mắt mê hoặc của người đàn ông kia.
Thiệu Khâm không cho cô có cơ hội chạy trốn, đột nhiên đứng dậy, duỗi cánh tay ôm cả người cô vào trong ngực.
Giản Tang Du ngả vào giữa hai đùi anh, cô bị ôm từ phía sau, cánh tay Thiệu Khâm rắn chắc vì dùng sức quá độ, đường nét cường tráng bị áo sơ mi bó chặt, Giản Tang Du rơi vào lồng ngực đang phập phồng của anh.
Anh tựa lên cổ của Giản Tang Du, chôn mặt ngửi thật sâu mùi sữa tắm thơm tho trên người cô, giọng nói khàn khàn: “Để anh ôm một chút.”
Giản Tang Du nhìn chằ chằm cái bóng của hai người chồng lên nhau chiếu trên sàn nhà, dây dây dưa dưa, cô hơi trì trệ mặc cho anh ôm, sau lưng là lồng ngực kiên cố và ấm áp của anh.
Thiệu Khâm ôm cô cùng ngã trên ghế salon, hai người nằm nghiêng. Anh ôm cô từ phía sau thật chặt, không khí trở nên yên tĩnh lạ thường, vừa mập mờ lại vừa ấm áp.
Hai chân thon dài của Thiệu Khâm kẹp cô lại, cánh tay cũng vững vàng từ từ vòng qua cơ thể cô, giống như bảo vệ thân thể gầy ốm của cô trong phạm vi của anh.
Nếu như lòng bàn tay của anh không phải đang nắm hai đồi núi tuyết kia……… Anh cũng không có tiến thêm một bước nào, thế nhưng thật sự là……….
Giản Tang Du hạ thấp giọng nói cảnh cáo anh : “ Tay của anh!”
Thiệu Khâm đáp một nhẹ một tiếng, nhưng không có buông ra, dường như còn nhân cơ hội bóp nhẹ lại, trán anh áp sát vào cái ót của cô: “ Ngủ thôi.”
Giản Tang Du cực kỳ tức giận, không nên nhất thời mềm lòng tin tưởng tên khốn này. Xem điệu bộ như thế, làm sao mà buồn ngủ đến nỗi không lái được xe chứ?
Cô muốn giùng giằng.
Thiệu Khâm mở ra cặp mắt đen ra, dứt khoát ôm lấy cô, nâng cái mông mềm mại của cô, đặt cô lên trên thân của mình. Trong nháy mắt, vẻ mặt anh mơ màng nhìn người phụ nữ đang nằm trên ngực của mình, anh nằm ngửa thoải mái, cong khóe miệng: “Ngủ như vậy? Em thích tư thế nào? Lần này nghe lời em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]