Giản Tang Du nghe xong lời của Thiệu Khâm, mặt không tỏ vẻ, dùng chiếc đũa gõ lên chén đá của Mạch Nha: “Không được kiêng ăn.”
Mạch Nha lộ ra con ngươi đen như sơn bóng, bĩu môi nhìn Thiệu Khâm, ý rõ ràng – chú kiêng ăn vì sao mẹ không can thiệp? Ăn hiếp đứa bé chứ!
Thiệu Khâm ở bên cạnh nhìn, khinh thường liếc Giản Tang Du: “Đứa bé này không phải con ruột của em sao?”
Giản Tang Du liếc tên đàn ông nhìn mình chằm chằm, khoé miệng cong cong: “Có phải hay không đều không tới phiên anh quan tâm, cậu Thiệu không thích ăn cà-rốt cũng tốt, bổ sung thêm nhiều vitamin cũng chỉ lãng phí.”
Cô quay đầu, vuốt ve tóc Mạch Nha, mang vẻ dịu dàng: “Ăn nhiều cà-rốt mới có thể thông minh. Bảo bối của chúng ta không thể giống như chú vậy, đầu óc ngu si, đây đều do hồi bé kiêng ăn tạo thành, biết không?”
Mặt Thiệu Khâm liền đen lại, người phụ nữ này thật không có lúc nào là không lấy việc trả đũa anh làm mục tiêu hàng đầu.
Trên mặt bé Mạch Nha có chút đấu tranh, lo sợ nhìn Thiệu Khâm, hình như còn có hơi đồng ý với mẹ của nó, biết ngoan ngoãn đem cà-rốt trộn trở lại, vẻ mặt đau khổ nhét từng sợi từng sợi vào trong miệng, phồng miệng lên nhai: “Chú thật đúng là không thông minh, ngay cả con có phải là con của mẹ hay không cũng không nhìn ra được, Mạch Nha không được trở thành ngốc nghếch.”
Thiệu Khâm không nói gì, mắt trợn trắng, nhóc con, cái đứa bé xui xẻo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-mau-am/2198030/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.