Lòng bàn tay của Thiệu Khâm nóng lên, Giản Tang Du cảm giác được nguồn nhiệt kia không ngừng cọ xát phần mông của cô , từ từ sờ đến nơi khó nói. Trong tức thời cả người cô vô cùng căng thẳng cứng ngắc, sắc mặt tái nhợt trừng to mắt, cả giọng nói cũng run run: “Thiệu Khâm!”
“Hả?” Giọng nói trầm ấm của anh vang bên tai, hơi thở nhẹ như lông vũ lướt qua tai cô.
Giản Tang Du lại bắt đầu run rẩy, bất quá lần này tế bào toàn thân của cô đều co rúm lại , cô kiên quyết ngăn Thiệu Khâm kề sát vào thân thể của chính mình: “Anh, anh làm cái gì?”
“Cái gì?” Thiệu Khâm đang giả bộ ngây ngốc, đôi mắt tỏ ra vô tội, “Anh làm sao?”
Bên cạnh thỉnh thoảng có vài người đi qua. Mặc dù thân thể hai người đều đã được ẩn giấu trong nước biển, nhưng Giản Tang Du vẫn cảm thấy xấu hổ, trừng mắt sắc bén nhìn người đàn ông này: “Đem bàn tay của anh khỏi người em!”
Thiệu Khâm từ từ cong khóe môi lên nở nụ cười : “Em xác định chứ?”
Giản Tang Du gật đầu thật mạnh, toàn thân của cô đã muốn nổi cả da gà.
Bàn tay Thiệu Khâm đỡ cặp mông tròn của cô cũng thừa cơ hội sờ vào nơi mềm mại kia, lúc này mới từ từ chậm rãi giơ tay qua khỏi đầu, làm ra tư thế đầu hàng.
Giản Tang Du chỉ lo tức giận, hoàn toàn quên bản thân của chính mình vẫn bám vào người tên vô lại này, lại bị anh buông tay như vậy, chân vòng đang vòng qua eo của anh lại run lên, khó chống đỡ nỗi.
Thiệu Khâm cười xấu xa, yên lặng nhìn cô lúng túng.
Giản Tang Du càng khẩn trương quấn lấy người cứu mạng này, đôi chân dài của cô kẹp chặt vào thắt lưng của Thiệu Khâm. Máu trong người anh bắt đầu sôi sục, đôi mắt anh sâu lắng nhìn chăm chú vào cô, đáy mắt bùng lên ngọn lửa dục vọng, con ngươi che giấu sự u tối.
Những giọt nước trên người Thiệu Khâm không ngừng chảy xuống , dọc theo làn da rắn chắc, di động tới trên cơ bụng anh. Hai chân Giản Tang Du quấn lấy thắt lưng của anh cũng bị trơn trượt tụt xuống, cố gắng nhiều lần cũng không thể bám chặt lại, cô vừa nóng vừa giận, lại còn sợ sặc nước.
Thiệu Khâm cảm thấy không đành lòng, quyết định giúp cô một phen.
Một tay anh vòng qua eo của cô, Giản Tang Du có thể cảm nhận được khuỷu tay mạnh mẽ của anh, cơ bắp chắc khỏe để ngay thắt lưng của cô, thật không đến mức quá mất mặt đi. Cô vừa nhẹ nhõm thở dài một hơi, chỉ nghe Thiệu Khâm còn nói: “Nếu ở dưới nước đem cởi bỏ cái này, không biết có thể thấy rõ hay không.”
Ngón tay thon dài của anh như vuốt ve lưng cô, đầu ngón tay dạo chơi trên dây buộc của áo tắm, ánh mắt vô cùng thèm muốn.
Lần này Giản Tang Du thật sự hoảng sợ, dây lưng kia vừa trơn vừa mịn, đã ngâm vào nước thì càng cực kỳ dễ dàng tháo gỡ, nếu thật sự lòng dạ của Thiệu Khâm có ý xấu, dù cho cô muốn ngăn cản cũng không kịp.
Bây giờ ở trong nước phải sao đây? Bảo vệ sinh mệnh quan trọng hay bảo vệ ngực quan trọng hơn?
Thiệu Khâm làm bộ như muốn tháo ra, ngón tay vừa mới dùng lực thì Giản Tang Du lại điên cuồng giãy dụa vô cùng mạnh mẽ, kết quả là. . . . . . Cả người của cô lại rơi xuống uống thêm vài ngụm nước biển.
Bằng tốc độ nhanh nhất, Thiệu Khâm đã kéo cô lại, hai tay chặt chẽ ôm vòng qua cái eo của cô , bất đắc dĩ nói: “Anh nói đùa với em thôi, sao em dễ dàng tin như vậy, uống nước biển ngon không?”
Giản Tang Du giận muốn chết, tên khốn kiếp này rõ ràng là cố ý. Vì vậy thì anh được mình lại “Chủ động” đối với anh yêu thương nhung nhớ hay sao? Cô bị mắc nghẹn trong ngực không thể nuốt xuống, sắc mặt đỏ bừng như máu, quay lại ra sức ho khan.
Thiệu Khâm nhìn bộ dáng thống khổ của cô , cũng không dám lại mở miệng chọc ghẹo , vội vàng nhẹ nhàng giúp cô vỗ lưng, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Thật sự bị sặc nước sao ?”
Giản Tang Du nghĩ muốn hất tay anh ra, nhưng nghĩ đến việc đã bị hai lần rơi xuống nước một cách thảm thương, thật sự không dám hành động dựa theo tình cảm nữa, người nào đó không phải bảo chính mình không biết bơi lội sao? Chỉ có thể tạm thời theo theo ý của tên vô lại này, hai tay quấn lại sau cổ của anh, ôm chắc anh là được.
Khoảng cách gần như vậy, hiển nhiên khuôn mặt của hai người liền kề sát quá gần.
Khuôn mặt lừa chết người không đền mạng của Thiệu Khâm càng nhìn gần càng đẹp trai, một đôi mắt sâu lắng làm cho người khác xúc động như một biển sao nhìn chăm chú vào cô. Giản Tang Du không được tự nhiên dời mắt đi, khẽ giọng nói: “Anh còn muốn thế nào? Chơi đùa đủ rồi thì đưa em lên bờ đi.”
Giọng Thiệu Khâm trầm ấm gần như phát ra giữa lồng ngực của anh, cất giọng buồn cười: “Anh lại muốn ôm nhiều một chút.”
Hai má của Giản Tang Du ửng hồng, hung dữ trợn mắt nhìn anh, bị ánh mắt sáng ngời của anh nhìn lại thì vội vàng dời đi: “Vô lại.”
Thuộc Khâm tuyệt đối không tức giận, trong mắt của anh chỉ nhìn thấy sự e lệ của Giản Tang Du. Khi nói đến đây hai chữ này, rõ ràng như đang làm nũng.
Bàn tay to lớn của Thiệu Khâm lại bắt đầu không an phận, nâng cái mông ngọt ngào của cô lên, trán cụng nhẹ, nói: “Mắng lại một lần nữa cho anh nghe đi.”
Giản Tang Du: “. . . . . .” Người này bị bệnh cuồng ngược sao?
Thiệu Khâm nhẹ tay cọ sát vào đùi của cô, dưới váy thoải mái giở trò lưu manh, Giản Tang Du nghiêm mặt, nghiến răng vang lên tiếng ken két.
Có đôi khi Thiệu Khâm cảm thấy được mình thật sư thích thú với trò đùa cực kỳ ác này của mình. Anh rõ ràng không thích loại trò chơi S-M biến thái này, nhưng nhìn Giản Tang Du bị chính mình dày vò đến phát điên, lại phải nhẫn nhịn không tức giận, trong lòng anh không hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác khoái cảm này.
Thuộc Khâm dọc theo độ cong vểnh lên cao kia mà sờ vào, dừng lại ở đôi chân mềm mại nhẵn nhụi của cô, dùng ngón tay vuốt ve lần mò, cảm giác ấm áp , mềm mại say lòng người.
Giản Tang Du rốt cuộc chịu đựng không nổi, hai mắt bắn ra lửa giận: “Thiệu Khâm! Anh đừng có được voi đòi tiên”
Trên mặt của Thiệu Khâm vẫn bình tĩnh, làm ra một bộ dạng trang nghiêm như một người quân tử. Nếu chỉ nhìn vào khuôn mặt của anh, đâu có thể nào tưởng tượng được bàn tay của anh đang tấn công xâm lược dưới lớp váy bơi của Giản Tang Du chứ.
“Anh bảo đảm là không làm loạn, ” Giọng nói Thiệu Khâm khàn khàn, dường như đè nén không chỉ là âm thanh, “Em còn lộn xộn thì anh không đảm bảo.”
Giản Tang Du hô hấp dồn dập, trên mặt vẫn giữ sự trấn định, cách đó không xa, lại luôn luôn có du khách tốp năm tốp ba chơi đùa. Người ở bên ngoài nhìn hai người nghĩ chắc là một đôi tình nhân ngọt ngào, bạn trai đang dạy bạn gái bơi lội mà thôi. Giản Tang Du không muốn để người đến vây xem hai người họ, chỉ có thể hạ giọng cảnh cáo: “Nhanh lên đưa em quay về bờ.”
Thiệu Khâm cười có như không, bàn tay lại không được nhàn rỗi, kéo mép quần bơi ra, tiếp tục sờ vào trong.
Lần này ngón tay anh rõ ràng lần vào khe hở ấm áp, qua bộ lông thưa thớt, da thịt mềm mại non mịn của cô. Tim của anh đập rất nhanh, cảm giác này hoàn toàn xa lạ. Có lẽ anh khát vọng người phụ nữ này đã lâu lắm rồi , cho nên chỉ cần đụng chạm đơn giản như vậy, lại có thể làm cho anh sinh ra một cảm xúc kỳ lạ như rung động.
Trên khuôn mặt của Giản Tang Du vừa có chút huyết sắc lại bị tái nhợt đi, giọng nói khó chịu đến cực điểm cũng không giống lúc ban đầu : “Anh là đang làm gì! !”
Thiệu Khâm thở dồn dập đều phả lên gò má cùa cô, nóng bỏng đến dọa người. Sắc mặt xanh mét của Giản Tang Du cũng không hù doạ được anh, ngược lại làm cho anh có cảm giác chinh phục càng mãnh liệt hơn đối với cô.
Ngón giữa của anh nhẹ nhàng đặt vào, lại chậm rãi mần mò, chế trụ giày vò cái chồi non kia: “Em nói xem hai chúng ta đang làm gì?”
Giản Tang Du biết những tên biến thái vì sao có thể liên tiếp đắc thủ. Bởi vì phụ nữ thường hay nén giận, mới để cho bọn họ có thể cả gan làm loạn, nghĩ được voi đòi tiên. Giản Tang Du cắn răng một cái, ôm lấy đầu của Thiệu Khâm , nghiêng người liền mở miệng cắn lên trên cổ của anh.
Thiệu Khâm bị cô cắn “A ——” một tiếng nhíu mày, ngón giữa giở trò cũng rút lui.
Giản Tang Du thật sự dùng hết sức, như vô cùng oán hận, cắn không chịu nhả.
Thiệu Khâm vốn cho rằng cô chỉ cắn cho hả giận, ai biết được người phụ nữ này cắn rồi vẫn không nhả ra. Dường như anh và cô có thù hận rất sâu vậy. Thiệu Khâm vội vàng dùng tay giữ chặt lấy cái cổ của mình: “Em vẫn muốn tiếp tục cắn sao?”
Thiệu Khâm lần mò lên miệng vết thương rướm tơ máu của cổ mình , hổn hển nói: “Trước kia sao không phát hiện em có cái tật xấu này.”
Thiệu Khâm nói xong mới phát hiện sắc mặt của Giản Tang Du thật sự khó coi, sắc mặt trắng bệch đến thê thảm , một chút huyết sắc đều không có, anh nghi ngờ nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, giọng nói mềm mỏng hơn: “Tức giận sao?”
Giản Tang Du không nói lời nào, chỉ là nhìn anh, ánh mắt tràn ngập hận thù và chán ghét.
Thuộc Khâm ngẩn người, bật cười nói: “Anh cũng đã cho em cắn rồi. . . . . . Thực xin lỗi, là anh không tốt.”Anh ôm mạnh cô vào trong lòng, lòng bàn tay phủ trên gáy của cô, “Là anh quá nóng vội , chỉ cần đụng vào em lại kìm nén không được. Em mất hứng có thể cắn anh lại lần nữa là được.”
Giản Tang Du rút vào trong lòng anh, chỉ nhỏ giọng ngập ngừng: “Đưa em lên bờ.”
Thiệu Khâm cũng không muốn lại đùa giỡn với cô nữa, nắm lấy thắt lưng của cô chuẩn bị quay lên bờ, đi hai bước bỗng nhiên lại ngừng lại.
Giản Tang Du nghi ngờ nhìn chăm chú vào anh, mặt Thiệu Khâm lộ vẻ xấu hỗ: “ặc, chờ một lát ——”
Giản Tang Du lông mày nhỏ nhắn khẩn trương nhướn lên, nghi ngờ anh lại đang đùa giỡn: “Vì sao?”
“Người phụ nữ này, em sao thế” Thiệu Khâm nôn nóng sốt ruột , sắc mặt như có điều khó nói, “Chờ một lát thì đã sao.”
Giản Tang Du vẻ mặt vẫn đang nghi ngờ, Thiệu Khâm khó thở hạ tay xuống, bắt lấy tay của cô đưa tới phía dưới của anh: “Anh cũng là đàn ông, em giúp anh có được không hả.”
Vật cứng rắn nào đó, đang cương cứng như sắt, hình dạng thô to lại càng làm cho người ta lo sợ, Giản Tang Du đương nhiên biết cái đó là gì, vừa chạm vào lại nhanh chóng đẩy anh một cái: “Anh thật biến thái.”
Vừa rồi Mạch Nha giúp anh lựa quần bơi cũng không chú ý, bây giờ mới biết được size này không vừa với anh. Thiệu Khâm lại bị cô đẩy vào lúc này nên rất nhanh bị bắn ra. Trở nên hết sức dơ bẩn làm cho anh khó chịu, vốn dĩ căng đau phải chịu hành hạ gấp bội .
Người phụ nữ này lại không lo lắng, lại đẩy anh ra như vậy, thật sự là làm ức chế nơi đó của anh mà, Thiệu Khâm kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt âm trầm: “Giản Tang Du, em làm gì vậy chứ.”
Giản Tang Du mím môi không nói lời nào, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Thiệu Khâm, như Thiệu Khâm là một người vô cùng bỉ ổi vậy.
Lần này đổi lại là Thiệu Khâm tức giận đến giậm chân , đối với người phụ nữ mình thích, lại ăn mặc như vậy. . . . . . Nếu anh trở nên bình tĩnh không phải sinh lý không bình thường sao? Anh cũng không tin Giản Tang Du bị anh sờ soạng như vậy mà một chút phản ứng cũng không có.
Thiệu Khâm nóng giận đem người này đè lại vào trong lòng, lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Không học môn sinh à? Không ngờ em không tầm thường như anh, để cho anh sờ thử xem.”
Giản Tang Du dâng lên sự tức giận, giơ tay muốn cho Thiệu Khâm một bạt tai.
“Mẹ, Chú ——”Tiểu Mạch Nha đứng dậy la lớn tiếng trên bờ, nhảy lên nhìn bọn họ phất tay, “Con đói muốn chết, hai người sao vẫn chưa trở lại.”
Giản Tang Du nhìn kỹ bàn tang đang giơ cao của mình, liền bỏ xuống không đánh nữa, ngón giữa của Thiệu Khâm bỗng nhiên có cảm giác gây ra tội ác, hai người anh trừng em , em trừng anh, sau đó cùng đồng loạt cùng” Hứ” một tiếng.
***
Tiểu Mạch Nha ở trên bờ chơi lấy tay dọc đầy cát,Giản Tang Du giúp bé phủi tay, dịu dàng hỏi: “Cục cưng đói bụng rồi sao? Chúng ta về nhà ăn có được không? Cậu vẫn đang chờ con ở nhà.”
Tiểu Mạch Nha há to miệng, bỗng nhiên Thiệu Khâm nói: ” Cục cưng, chú biết một nhà nhà hàng, có món cơm trộn ăn rất ngon, chúng ta đi ăn có được không?”
Tiểu Mạch Nha lộ ra bộ dạng thèm ăn, miệng nhỏ đều đã kìm lòng không nổi bập môi lên. Giản Tang Du cũng không thèm nhìn đến người nào đó, cứ nhìn chằm chằm Tiểu Mạch Nha: “Mạch Nha, cậu ở nhà một mình ăn cơm rất cô đơn.”
Ánh mắt Mạch Nha vừa sáng lên lại trở nên ảm đạm, sau cùng dẩu môi lên: “. . . . . . Được rồi.”
Người nào đấy hoàn toàn bị xem nhẹ nhíu mày ai oán, nhìn bóng lưng của Giản Tang Du. Người phụ nữ này suy cho cùng có bao nhiêu ý chí sắt đá chứ.
Lúc thay quần áo Giản Tang Du ra lệnh cho Mạch Nha mang quần áo của mình đến phòng tắm nữ để cô giúp bé thay. Tiểu Mạch Nha nháy đôi mắt đen vô tội: “Vì sao? Con và chú có thể cùng nhau ở cùng một chỗ.”
Giản Tang Du bực bội hất cằm lên, vì sao ư, đương nhiên là vì mẹ con chán ghét tên giả mạo kia. Cô khoanh tay lạnh lùng nói: “Mạch Nha không nghe lời mẹ nói ?”
Tiểu Mạch Nha mặc quần bơi bông hoa, tủi thân mang theo cái thùng nhỏ chứa cát của chính mình, đầu cúi xuống thấp .
Thiệu Khâm nhìn cái miệng nhỏ đầy thương cảm của thằng nhóc kia , không hiểu tại sao trong lòng lại khó chịu. Anh không nói hai lời, khom lưng ôm cục cưng trở lại, lập tức đi tới phòng tắm nam, tay nắm lấy Mạch Nha đong đưa “Cục cưng ngoan, chúng ta không để ý tới người mẹ bị thần kinh của con , chú sẽ tắm cho con.”
Giản Tang Du trợn mắt há hốc mồm, đứng ở trước cửa phòng tắm nam nhìn bóng lưng của Thiệu Khâm: “Thiêu Khâm anh, cái tên khốn kiếp này, dẫn con em đi vào đó làm gì?”
Thiệu Khâm cũng không quay đầu lại, cất giọng giễu cợt: “Có bản lĩnh em cứ vào, anh sẽ trả cục cưng lại cho em.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]