Thiệu Khâm ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Gian Tang Du, lúc nói chuyện đôi môi cách cô rất gần , suýt nữa dán lên vành tai xinh đẹp của cô.
Mùi hương của nước cạo râu tươi mát quanh quẩn chóp mũi của Gian Tang Du , toàn thân Gian Tang Du trở nên cứng ngắc, đợi cho đến khi tiếng bước chân biến mất ở cuối hành lang liền vội vã đẩy Thiệu Khâm ra.
Thiệu Khâm lại nhoẻn miệng cười đắc ý, yên lặng nhìn cô: “Xem ra em thật sự trộm vật quan trọng gì rồi.”
Gian Tang Du nắm chặt cái bao tay lụa trắng, nơi nào đó trong ngực phát ra tiếng vang càng lúc càng lớn, cô nghi ngờ Thiệu Khâm có thể nghe được nhịp tim không bình thường của mình hay không —— quả nhiên chuyện xấu chỉ thích hợp với người xấu, cô như vậy . . . . . . thật là chưa đủ kinh nghiệm.
Giản Tang Du chậm chạp kéo tâm trí lại, từ từ ngẩng đầu lên: “Anh nói cái gì, em không hiểu.”
Thiệu Khâm nhếch mày lên, khói thuốc từ ngón giữa bay lên mù mịt, đôi môi hoàn mỹ cười thản nhiên: “Có thể đánh động nhiều người như vậy, nhất định là Trình Doanh đã xảy ra chuyện rồi, để cho anh đoán một chút, hắn đắc tội như thế nào với cô Giản đây.”
Mặt Giản Tang Du lúc trắng lúc xanh, cô biết Thiệu Khâm đang cười nhạo sự thanh cao kiêu ngạo khi còn bé của cô, trên mặt càng lạnh lẽo tối tăm , đôi mắt xinh đẹp hung dữ lườm anh : “Không biết anh nói gì, làm ơn tránh đường.”
Thân hình Giản Tang Du hơi nhỏ, người Thiệu Khâm cao 1m88 chặn phía trước, dĩ nhiên cô không nhúc nhích được, anh lưu manh ngậm lấy điếu thuốc, nhướng mắt nhìn cô: “Em đi đâu, anh đưa em đi.”
Giản Tang Du ngang ngạnh ngẩng đầu lên, đùa cợt: “Thì ra Thiệu tiên sinh thích làm tài xế như vậy.”
Thiệu Khâm cũng không nói gì, cười rộ lên, giữa lông mày giống như nhuộm ánh đèn vàng sáng chói: “Phải nói là , anh chỉ thích làm tài xế cho Giản Tang Du thôi.”
Giản Tang Du luôn cho rằng Thiệu Khâm lưu manh, từ khi bắt đầu cuộc gặp gỡ ở sân trường xanh miết, không biết từ lúc nào người đàn ông này lại mạnh mẽ xen vào thế giới của cô. Lúc đó chỉ xem như sự bốc đồng lúc còn trẻ của anh, không nghĩ được sau khi trưởng thành vẫn không hề thay đổi gì, vẫn ngả ngớn nông cạn như vậy.
Giản Tang Du nhìn anh xem thường: “Cám ơn Thiệu tiên sinh có ý tốt, tự mình em đi được.”
Thiệu Khâm cong khóe môi không nói lời nào, vẫn đứng sững ở đó không chịu dời đi, Giản Tang Du sốt ruột trong lòng, loáng thoáng nghe được cuối hành lang vang lên tiếng chửi mắng ồn ào.
Thiệu Khâm đắc ý, hài lòng tránh ra nhường đường cho cô, Giản Tang Du đi trước mặt anh một chút, góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy cô bởi vì tức giận mà hơi phồng hai má lên, giống chiếc bánh bao trắng mịn vào buổi sớm, hấp dẫn vô cùng.
***
Thiệu Khâm xách đi lấy giỏ giúp Giản Tang Du, Giản Tang Du lại muốn nhân cơ hội chạy đi.
Thiệu Khâm đi được hai bước, chợt quay người lại cười nhạt, giống như vô tình nói: “À, nếu anh ở ngoài mà không thấy em, anh nên cho em số điện thoại người bạn kia để gọi vẫn tốt hơn nhỉ?”
Giản Tang Du ngây ngốc tại chỗ, hận đến cắn răng nghiến lợi: “Em không đi, ở nơi này chờ anh.”
“Rất tốt.” Thiệu Khâm hài lòng, thong thả nhàn nhã bước đi tới phía phòng trang điểm.
Lúc Thiệu Khâm nhận được điện thoại của Hà Tịch Thành, Hà Tịch Thành đang đuổi một minh tinh nhỏ ở bên cạnh ra, đi đến một góc yên tĩnh: “Đã chạy đi đâu? Hút điếu thuốc thôi sao lại mất tích luôn vậy.”
Thiệu Khâm thở ra, khẽ mỉm cười: “Còn nhớ Giản Tang Du không?” Nhớ tới bộ dáng trợn tròn đôi mắt của cô khi nãy, anh lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, Thiệu công tử tuyệt đối không cảm thấy mình đang bị hành hạ thân xác.
Hà Tịch Thành sắc mặt cũng cứng ngắc chốc lát, trợn mắt khó tin: “Giản Tang Du trước kia làm cậu thích tới đòi sống đòi chết sao? !”
Thiệu Khâm không nhịn được, lạnh giọng trả lời: “Mẹ kiếp, cậu mới đòi sống đòi chết. Được rồi, nói sau đi.”
Hà Tịch thành còn có lời muốn nói, lo lắng kêu lên: “Thiệu Khâm, tôi có việc muốn nói ——” còn lại chính là tiếng cúp máy lạnh lẽo, Hà Tịch thành không ngừng trợn trắng mắt, thằng nhóc này thật là càng sống càng đi thụt lùi, giống như còn 18 tuổi vậy!
Xa xa Thiệu Khâm nhìn thấy Giản Tang Du đang tựa vào vách tường ngẩn người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo xinh đẹp, gộp chung với sự nóng nảy, rõ ràng đang rất không vui. Anh đi tới đưa túi cho cô, nói chán ghét: “Không thể mua một cái túi tốt hơn chút sao? Mỗi tháng em kiếm được cũng không ít mà .”
Giản Tang Du vỗ vỗ trên mặt túi, nhưng căn bản trên túi không có hạt bụi nào cả, ra vẻ giống như rõ ràng nghĩ người khác bị nhiễm vi khuẩn gây bệnh, lườm anh một cái rất khinh thường: “Mắc mớ gì tới anh.”
Thiệu Khâm cau mày liếc cô, thật là không đáng yêu rồi, lúc nhỏ tốt hơn bây giờ nhiều.
Năm tháng là con dao hai lưỡi, có thể làm cho một cô gái dịu dàng biến thành như bây giờ. . . . . . Nhất thời Thiệu Khâm cũng không biết phải hình dung người phụ nữ này như thế nào.
***
Sau khi Giản Tang Du cùng Thiệu Khâm vào thang máy thì càng khó chịu hơn, cả người cô cũng không được thoải mái. Ánh mắt Thiệu Khâm không e dè làm cho cô như đang đứng trên đống lửa, cô chậm rãi hít thở, ngẩng đầu xem con số màu đỏ trong thang máy nhảy lên, con số tựa như bị làm phép , chậm chạp làm cho người ta cảm thấy lo lắng khó chịu.
Thiệu Khâm liếc mắt quan sát người phụ nữ bên cạnh, sau khi vào một không gian kín, anh phát hiện Giản Tang Du dường như trở nên vô cùng khẩn trương, sắc mặt vốn trắng của cô, xem ra càng tựa như giống một tờ giấy, hai tay buông xuống bên người nắm chặt lại, nắm đấm tuy nhỏ nhưng lại có sức tấn công rất nhiều, lúc nào cả người cô cũng cảnh giác.
Anh nhìn vừa cảm thấy buồn cười lại có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc anh để lại ấn tượng vô cùng xấu trong lòng cô hay sao?
“Em không biết khách sạn có máy quay hình sao? Trình Doanh sẽ tìm được em rất dễ dàng.” Thiệu Khâm hỏi bình tĩnh.
Giản Tang Du nghe thấy nhưng lại làm bộ như không nghe gì cả, Thiệu Khâm nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa: “Xem ra em đã có chuẩn bị, anh rất tò mò rốt cuộc Trình Doanh xảy ra chuyện gì?”
Giản Tang Du đáp lành lạnh: “Muốn biết sao? Bây giờ anh có thể đi xem anh ta có thiếu tay thiếu chân hay không?.”
Thiệu Khâm cười lắc đầu: “Lực hấp dẫn của Trình Doanh, đương nhiên là không bằng em.”
Giản Tang Du nghe xong lời này liền im lặng.
Xuống bãi đậu xe, Giản Tang Du cố gắng chạy trốn lần nữa, Thiệu Khâm giơ tay túm cô lại, bàn tay thô ráp to lớn đặt ở gáy cô, thì thầm vào tai cô, cười nhẹ một tiếng: “Muốn về nhà nhanh vậy sau? Trong nhà có người chờ em hả?”
Giản Tang Du bình tĩnh đẩy bàn tay to lớn của anh ra, không bị chộp nữa, đáp lạnh lùng: “Không liên quan đến anh.”
Nụ cười ôn hòa yếu ớt trên mặt của Thiệu Khâm, trong nháy mắt biến mất, ánh mắt u ám lạnh lẽo như hồ nước sâu nhìn chằm chằm thẳng vào Giản Tang Du.
Giản Tang Du nhìn sắc mặt chợt biến đổi của anh, hơi nghi ngờ, nhạy cảm nhận thấy quanh người anh đều là khí lạnh bức người, cẩn thận lui về sau một bước, nhìn anh đề phòng.
Thiệu Khâm bình tĩnh nhìn cô mấy giây, bước lên trước, đi tới bên cạnh xe: “Vậy còn không nhanh lên xe, đừng để cho người khác chờ lâu.”
Giản Tang Du chần chờ mấy giây, đi theo lên xe.
***
Trên đường đi Thiệu Khâm lại vô cùng yên tĩnh, Giản Tang Du mừng rỡ, rốt cuộc cũng được tự do. Nhìn bóng đêm rực rỡ bên ngoài cửa sổ đến mất hồn. Ở cùng Thiệu Khâm khiến cô trở nên khẩn trương khó hiểu, Thiệu Khâm là đàn ông, còn là anh họ của Thiệu Trí, chỉ riêng hai điều này thôi cũng đủ để cho cô cảm thấy sợ hãi .
Giản Tang Du nhìn bên ngoài cửa sổ, liền phát hiện trí nhớ Thiệu Khâm rất tốt, chỉ đưa cô về lần có một lần mà có thể nhớ rõ được địa chỉ nhà cô, không cần hỏi cô, lái thẳng xe đến cửa chung cư.
Giản Tang Du thở phào nhẹ nhõm, cả đường không phát sinh chuyện gì cả, có lẽ thật sự cô có thái độ thù địch quá nặng đối với Thiệu Khâm, Thiệu Khâm rõ ràng không có ý gì khác. Giản Tang Du suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói với anh: “Cám ơn, em đi đây.”
Khuôn mặt của Thiệu Khâm được giấu kín trong ánh sáng lờ mờ của buồng xe, Giản Tang Du không thấy rõ dáng vẻ giờ phút này của anh, trực tiếp mở cửa xuống xe.
Ai biết được lại giống hệt đêm đó, Thiệu Khâm đồng thời cùng cô bước xuống xe. Khuôn mặt Giản Tang Du kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ anh muốn tiễn em nữa sao?” Anh thật vô lại, rốt cuộc anh rất thích tiễn người ta lắm sao?
Thiệu Khâm lại cười nhạo một tiếng: “Anh đi lấy lại áo của mình mà thôi”.
Giản Tang Du nhớ lại cái áo vest tối hôm đó, đối diện với nụ cười giễu cợt của Thiệu Khâm , cô chợt cảm thấy ** cay cay, lúng túng giải thích: “Em vẫn chưa kịp giặt. . . . . .”
“Không có sao” Thiệu Khâm nhún vai một cái, “Anh không ngại.”
Giản Tang Du cẩn thận đánh giá vẻ mặt vô tội của anh, cảm giác Thiệu Khâm cố ý .
Thiệu Khâm nhíu mày nhìn lại cô, hiện ra mấy phần hung dữ: “Không phải em nghĩ dùng xong không trả chứ?”
Giản Tang Du hiểu ra, im lặng, vô lại đúng là vô lại, cô không thể hy vọng xa vời có thể nói cùng anh thông suốt nửa phần đạo lý, con người khiêm tốn lúc gặp mặt lần trước đều là giả dối, lập tức đã lộ ra bộ mặt thật.
Thân hình cao lớn của Thiệu Khâm nhắm mắt đi theo sau Giản Tang Du. Giản Tang Du khinh thường để ý đến anh, bước đi thật nhanh: “Lấy đồ xong lập tức đi ngay, nhà em không có trà cũng không có cà phê, không thể tiếp đãi người ngoài.”
Thiệu Khâm từ chối cho ý kiến: “Đang đợi em . . . . . Là đàn ông sao?”
“Ừ, ” Gian Tang Du nghĩ thầm, Mạch Nha cũng là con trai, vẫn gọi mình là tiểu nam tử hán, phải bảo vệ mẹ.
Lông mày Thiệu Khâm nhăn lại, khí lạnh lại lần nữa xuất hiện nặng nề khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
***
Giản Tang Du đối với việc đem người khác giới về nhà, hơn nữa còn là người của Thiệu gia là vô cùng khó khăn, cuối cùng cũng không để cho Thiệu Khâm tiếp tục theo sau nữa, trực tiếp ngăn anh lại bên cạnh thùng rác ở lầu dưới.
Thiệu Khâm nhăn mũi, cũng không dám hít thở, mặt còn lạnh hơn nước đá, gương mặt đẹp trai trở nên rất tồi tệ , không vui nói: “người đàn ông của em là người như thế nào vậy?”
Giản Tang Du lạnh lùng cảnh cáo anh: “Anh dám đi theo em, em liền báo cảnh sát nói anh tự ý xông vào nhà dân.”
Loại cảnh cáo không có chút uy hiếp này nhất định là dùng không được đối với Thiệu Khâm ,cái tên lưu manh này, nhưng anh nghĩ thật nhiều, đầu óc lanh lợi của anh trong nháy mắt liền nhanh chóng xoay vài vòng, nếu muốn chiếm được lòng của người phụ nữ này, dĩ nhiên là không nhanh được, làm cho cô nóng giận đã là rất khó rồi.
Vì vậy anh tao nhã nhét hai tay vào túi, cứ đứng như vậy. . . . . . bên cạnh thùng rác rơi ra những vật thể không rõ: “Được, Anh đứng ở đây chờ em.”
Lúc Giản Tang Du lên lầu, Thiệu Khâm liền khẽ ngước đầu, nhìn lên lầu một dần dần sáng lên lại nghe tiếng tắt đèn, ánh mắt u ám. Ngôi nhà này đã lâu cũng không có thang máy, đèn ngoài hành lang cũng tối mịt lờ mờ, giống như một đầu mãnh thú đang ngủ đông , lúc nào cũng có thể xuất hiện ảo giác rằng khi nó thức dậy sẽ cắn người.
Thiệu Khâm nghĩ, Giản Tang Du là một người phụ nữ hơi đáng thương. . . . . . như vậy.
Đột nhiên nảy sinh thương hại làm cho anh cũng sợ hết hồn, Giản Tang Du là một người phụ nữ mạnh mẽ thế kia, chưa bao giờ trước mặt người khác xuất hiện sự hèn nhát, trong 6 năm học sơ trung, Thiệu Khâm gần như hiểu được rằng Giản Tang Du là 1 người không có gì mà không làm được.
Giản Tang Du đi lên hơi lâu, Thiệu Khâm phả khói thuốc đi đến dưới bóng cây, gió mát đêm hè thổi lướt qua, suy nghĩ của anh phiêu đãng quay trở về thời còn học sinh.
Chờ Giản Tang Du xuống lầu , Thiệu Khâm đã hút xong một điếu thuốc. Anh bình tĩnh liếc nhìn dáng vẻ mặc đồ kín mít của cô. Bộ đồ đó cũng không thể che được hai “bánh ú” của Giản Tang Du, anh phì cười ra tiếng.
Giản Tang Du đi tới nhét một cái túi vào trong ngực của anh: “Đi đi.”
“Này, ” Dường như mắt Thiệu Khâm có ánh sáng chớp lên, nhìn chằm chằm vào cô không rõ nguyên do, cúi người đến gần bên tai cô, cười nhẹ bí ẩn “Người đàn ông của em không nói cho em biết, đôi khi che càng kín, càng kích thích đàn ông xé bỏ từng lớp của nó hay sao?”
Mặt Giản Tang Du càng biến sắc, tức giận mắng anh: “Lưu manh!”
Giản Tang Du xoay người muốn rời đi, Thiệu Khâm đưa tay giữ chặt bả vai cô, lồng ngực ấm áp dán lên lưng của cô, không buông tha cho sự kháng cự của cô, khống chế cả người cô vào trong ngực, giọng anh trầm ấm khêu gợi lướt quanh bên tai cô: “Giản Tang Du, Anh muốn theo đuổi em lần nữa. Lần này, em chạy không thoát đâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]