Sau khi Thiên Thiên đưa Thiên Ngọc rời đi, Thiên Vũ cũng bực bội giải tán khách nhân trong đại sảnh. 
Cuối cùng, hắn ngồi phịch xuống đối mặt cùng 9 vị phu nhân, giọng điệu không nhanh không chậm nói với các nàng: “Thiên Ngọc tuy vô lễ nhưng ta cũng đã trừng phạt nó thích đáng, chỉ là ta mong các nàng nhớ rõ một điều, chuyện trong gia đình là do ta làm chủ, không khiến các nàng tự mình động tay động chân, nếu có lần sau, đừng trách ta không nói trước.” 
Tối hôm đó, chờ sau khi Thiên Thiên rời đi và Thiên Ngọc cũng đã ngủ  say trên giường, Thiên Vũ mới nhè nhẹ đẩy cửa bước vào. 
Vuốt nhẹ lên gò má đã sưng đỏ gần như sung huyết, Thiên Vũ tự trách mình tại sao lúc đó lại quá mạnh tay, dù đánh cho có lệ thì cũng không nên dùng sức như thế! 
Đương lúc hắn đang mân mê những lọn tóc đen mượt xõa dài trên gối, đột nhiên nai con giật mình bật dậy, hất tay hắn ra rồi loạng choạng chạy về phía cửa, vừa chạy vừa không ngừng gọi to: “Thiên ca ca, Thiên ca ca…” 
Bị y khước từ đụng chạm lại thêm miệng y không ngừng gọi tên một nam nhân khác, Thiên Vũ không khỏi nổi trận lôi đình, hắn bước nhanh đến ôm lấy nhấc bổng y lên rồi ôm siết lấy không cho y giãy dụa. 
Thiên Ngọc vừa gào vừa không ngừng khóc thét lên: “Buông ta ra, thả ra! Thiên ca ca… ưm m..” 
Thiên Vũ ấn y xuống giường rồi dùng một tay bịt chặt miệng y, quả thật hắn cảm thấy rất mệt mỏi khi lúc nào ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-lang-phu-than/1311076/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.