Y phục mỏng manh nhanh chóng được tháo sạch, lộ ra thân hình hoàn mỹ nhỏ nhắn như hài đồng. 
Không vội, không vội, thực sự là không nên vội a!! 
Hắn tự bảo mình như thế nhưng cơ thể lại không ngừng phát nhiệt đòi hỏi được thõa mãn nhu cầu, cuối cùng hắn đành quyết định chốt lại một câu : Thời gian còn nhiều, cứ từ từ mà ngắm, trước tiên phải tự lo cho bản thân cái đã! 
Không bỏ sót một khắc lãng phí, hắn tách hai chân Thiên Ngọc ra rồi áp mình vào giữa, vốn định một đường thẳng tiến nhưng nhớ lại cơ thể y quá yếu ớt mong manh nên hắn không còn cách nào khác là đành ngồi thẳng dậy chuẩn bị cho kỹ càng, thôi thì cứ nhân cơ hội này mà tìm hiểu song tính nhân cho kỹ vậy! 
Hắn đưa tay bóp nhẹ lấy hai khỏa tiểu cầu, tuy kích thước không lớn nhưng cấu tạo có thể xem như là hoàn chỉnh không khác với hắn là bao.    (trời ạ!!) 
Trong đầu hắn lại đột nhiên nảy ra một suy nghĩ hết sức thú vị khiến hắn đột nhiên cất tiếng cười tà : “Ha ha, xem ra ta lại có thêm một thử nghiệm mới!” 
Hắn ghé sát vào tai Thiên Ngọc, liếm liếm vành tai mong manh nhạy cảm đã đỏ bừng vì hơi men khiến y cảm thấy nhột nhạt không tự giác nỉ non ư a vài tiếng hết sức gợi tình, điều đó lại khiến ý tưởng điên rồ của Thiên Vũ càng thêm kiên quyết. 
“Ngươi có sinh con được không? 
Không đợi Thiên Ngọc trả lời, hắn lại tiếp tục lướt nhẹ qua chiếc cổ trắng ngần vô cùng khả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-lang-phu-than/1311062/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.