Hách Đa Khánh đi tới bên cạnh Bặc Lưu Kình. Nhìn trên bàn một đống đồ ăn hỗn độn, lại nhìn Bặc Lưu Kình đang thở hổn hển một bên. Trong lòng thầm đoán, sau đó huých vô người Bạch Lưu Kình một cái khuỷu tay.
"Cái tên khốn này....." Bặc Lưu Kình tức giận mắng người, lại nhìn Đái Luật Mậu và Thẩm Quân bên kia, giọng nói đột nhiên thay đổi: "....Thật ưu tú nha...."
Hôm nay là ngày sinh nhật của trưởng quan, hắn không thể xác sanh.
Hách Đa Khánh không hiểu nhíu mày: "Cậu bệnh sao?"
Con mẹ nó, mày mới bệnh.
Bặc Lưu Kình lau khóe miệng đầy nước, cười ha hả qua chuyện: "Cậu không hiểu hài hước là gì sao. Mau mau ăn cơm."
Hách Đa Khánh không biết Bặc Lưu Kình bị bệnh gì, mà ngữ khí thân thiết vừa rồi làm hắn nổi hết da gà. Đột nhiên hắn nhìn thấy Đái Luật Mậu, lễ phép mà đứng dậy cúi chào: "Chào trưởng quan."
Đái Luật Mậu gật đầu nói: "Lo ăn đi, đừng nói nhiều."
Thực mau, hắn thu được ánh mắt giết người của Bặc Lưu Kình đối diện.
Hách Đa Khánh: Sao cậu không nói với tôi trưởng quan ở đây.
Bặc Lưu Kình: Tự đi mà nhìn coi bên kia là tình huống gì.
Hách Đa Khánh: Ai mà biết tôi cứ tưởng quần áo giống nhau thôi. Thì ra trưởng quan đang hẹn hò sao.
Bặc Lưu Kình: Ngu ngốc.
Hách Đa Khánh một bên cảm giác như hắn có điều gì giấu mình, tức giận ăn một ngụm cơm lớn.
Tình huống lúc nãy làm không khí hơi ngưng động, Hách Đa Khánh chỉ đành nhìn Thẩm Quân, sau đó nhớ tới trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-khi-tran-day/1281581/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.