Đái Luật Mậu vươn tay vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Quân: "Ăn từ từ." 
Thẩm Quân oán trách trừng mắt nhìn hắn một cái, hơn nữa lần trước còn bị hắn "công khai xử tội", thù trước cộng thù sau tạo thành một cổ tức giận vô cùng: "Thiếu tướng, không cần khách sáo. Vẫn là không nên thân cận như vậy. Chúng ta cũng không thân lắm." 
Bặc Lưu Kình 【Tiến Sĩ Thẩm. Mười Năm Khó Gặp Một Hảo Hán! Có Khí Phách 】 
Đái Luật Mậu liếc Thẩm Quân một cái, không biết là vì cô nói hai người không thân, hay là cô phun hết nước canh vào quần áo hắn. 
Tiếp theo, nước canh theo vạt áo của hắn mà "tí tách" rơi xuống đất. 
"Trưởng quan, ngài muốn thay quần áo hay không. Tôi giúp ngài đóng gói cơm về." Bặc Lưu Kình ở một bên dò hỏi. 
Thẩm Quân cũng vờ như không có gì, định tìm cớ chuồng mất. Ai dè người nam nhân đối diện nào đó lại cho cô một cái ánh mắt "ám chỉ". Cô vẫn là nên chịu tội đi, cũng nhân tiện đó mà thỏa mãn một chút tư dục trong lòng của cô. 
"Xin lỗi thiếu tướng, nếu ngài không ngại có thể đến ký túc xá của tôi để thay quần áo. Bên trong ký túc xá có phòng giặt quần áo. Thật ra tôi chỉ đề xuất ý kiến mà thôi. Nếu ngài không muốn thì tôi không ép." 
Bặc Lưu Kình: Hừ, trưởng quan của hắn là ai chứ, sẽ không tùy tiện tới ký túc xá của cô đâu. Hắn đi theo trưởng quan bao lâu rồi đương nhiên sẽ hiểu rõ trưởng quan hơn ai hết. 
"Được." Đái Luật Mậu cau mày 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-khi-tran-day/1281573/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.