Chương trước
Chương sau
Bởi vì ngày hôm đó đánh dã chiến hư hư thực thực bị người khác nhìn thấy, lúc sau Trạm Quang còn muốn tìm các loại lý do mang Thẩm Quân đi ra ngoài hoan ái, đều bị cô cự tuyệt, cái này làm cho thiếu niên mới lần đầu nếm mùi vị này rất là không hài lòng.
Học viện Hạnh Phúc dù sao cũng là trường học bật nhất. Sau khi học viện chính thức đi vào học chương trình học đứng đắn, lão sư ở đây đều thuộc hàng cao cấp, giảng nội dung thông tục dễ hiểu, so với những lão sư khác hoàn toàn lợi hại hơn rất nhiều.
Căn cứ nội quy trường học học sinh không thể trắng trợn táo bạo làm dâm loạn phòng học, cho nên hoàn toàn dựa vào thời gian ăn trưa mà làm cho đỡ thèm. Giáo viên ở đây ước chừng là tập mãi thành thói quen, thấy nhiều không trách. Học viện cũng không thể ngăn học sinh cấp quốc gia làm "Cống hiến" trừ phi có đại sự gì lớn mới lên tiếng ngăn cản.
Hôm nay nhà trường tổ chức một buổi thông báo nhỏ tới toàn bộ học sinh. Mong các học sinh biết đến nội quy trường học và áp dụng chặt chẽ, tất cả đều làm theo nguyên tắc không hề đùa giỡn.
Lão sư mặc bộ đồ màu đen tây trang, cộng với một cái kiếng màu đen, tóc búi cao không chút cẩu thả. Dẫm bước đi về phía phòng học, mở máy ra bắt đầu chương trình, biểu tình vô cảm cứng ngắt.
Bà mở miệng, ngữ khí nghiêm túc, "Hôm nay vấn đề thảo luận này rất quan trọng. Hy vọng các bạn học có thể chăm chú lắng nghe."
"Ngay từ những ngày đầu đã nói qua về nội quy. Nhưng chưa bàn tới hình phạt."
"Gần đây các học sinh cá biệt không quá an phận, có người tự ý rời khỏi trường, còn viết bài viết bôi đen danh dự trường học. Loại sự tình này đối với các trường học trong nước đều là không thể chấp nhận. Nếu lúc nào cũng tha thứ vậy sẽ không ai nghe theo. Ở đây có một ít hình ảnh, có vài người so với các em là học trưởng học tỷ, cũng có người là đồng học."
Lão sư bắt đầu mở ra hình ảnh, tấm hình đầu tiên là hình một bệnh viện, mặt trên viết "Bệnh viện Hạnh Phúc"
Thẩm Quân trong lòng đại khái hiểu rõ, không khỏi thở dài.
Học viện bắt những học sinh kia mặc đồ bệnh nhân, ánh mắt bọn họ đều ngây dại, không còn hình thù giống người, giờ đây giống như một con rối gỗ bị giật dây. Người nhà bọn họ bên ngoài khóc lóc thảm thiết, nhìn chằm chằm vào con cái bên trong bộ dạng như đúc, nhưng phản ứng thì không còn.
Lập tức, những thành viên nhóm Linh Ban trong lòng chợt lạnh. Những người này chỉ sợ cố bỏ trốn, nhưng không có đủ năng lực, bị bắt trở về, có thể đã bị thôi miên hoặc cho uống thuốc. Làm mất đi thần chí, từ nay về sau chỉ có thể ngốc ngốc ở lại bệnh viện làm một con rối gỗ.
Học viện Hạnh Phúc lại một lần bày ra cường hoành cùng chuyên chế, vi phạm kết cục tuyệt đối là thê thảm bi thương, thậm chí những cha mẹ học sinh này bên ngoài nhất định bị chèn ép.
Nhà trường là muốn cho dù giả điên giả ngốc cũng phải tuân theo hoàn toàn nội quy. Không thể tùy tiện rời khỏi. Càng đừng nên nghĩ đến những ý định hại mình, hại luôn người thân bên cạnh mình.
Chiếu xong hết hình ảnh này, lão sư lần đầu tiên mỉm cười với bọn họ. Nụ cười này làm mọi người sởn tóc gáy. Có thể ở trong trường học này, thì chắc chắn không phải người tốt đẹp gì rồi.
Bà nhu hòa mở miệng: "Xin khuyên các vị tuyệt đối không nên khiêu chiến trường học quyền uy, hậu quả không phải người thường có thể tiếp nhận."
"Còn có, Linh Ban sở dĩ là Linh Ban, chính là các em so với người khác may mắn hơn, địa vị cũng cao hơn, các bạn học nam là nhà trường cố gắng lựa chọn. Là tinh anh trong tinh anh. Lão sư tin tưởng các em có phán đoán riêng trong lòng, làm thế nào mới tốt cho bản thân. Các em cũng nên hiểu rõ."
"Còn các bạn nữ có thể tiến vào đây là do các em may mắn. Nếu không muốn tương lai bị đày vào địa ngục, phải cố gắng giữ lấy vị trí này của mình. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Thay thế các em là điều dễ dàng vô cùng."
Đem hiện thực trần trụi bày ra trước mặt họ, lão sư cũng không hề cảm thấy thẹn tâm, thậm chí có ý uy hiếp.
Làm Thẩm Quân khiếp sợ nhất chính là những lời nói kế tiếp.....
"Các ngươi có muốn tương lai được đãi ngộ như ngày hôm nay hay không, hay là muốn tương lai bị đày tới ban E cấp thấp. Các em nhất định sẽ cảm thấy hối hận bản thân ngày hôm nay không đủ nỗ lực. Thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé. Trường học chỉ là nơi đâu tiên chỉ cho các em thấy hiện thực này. Người sống sót được mới là quan trọng. Người ở cao nhất thì lời nói của bọn họ chính là thiên lý."
"Các bạn học, hy vọng các em bây giờ cho tới ba năm sau đều hiểu rõ đạo lý này. Các em chỉ cần học tập ổn thỏa. Thành tích đứng đầu. Thì buổi tối cứ kê cao gối mà ngủ."
"Đúng rồi, cuối tuần sẽ tổ chức đại hội thể thao, toàn bộ đều phải tham gia. Hy vọng các em có thể biểu hiện tốt, người chiến thắng phần thưởng cũng không tồi. Ngày mai tôi sẽ đem tới hạng mục dự thi, mỗi người ít nhất phải tham gia hai hạng mục."
"Hảo, hôm nay tới đây thôi."
Nói xong, lưu lại những tin tức kinh thiên kia, cũng không quan tâm tới tâm trạng học sinh bên dưới. Trực tiếp bỏ đi.
Sớm biết, ban E thê thảm thế nào không ai trong trường học không biết, chỉ vì lấy lòng mà ra sức bò lên giường bọn đàn ông? Tôn nghiêm bọn họ còn để đâu được nữa. Thật là một nơi quá nhẫn tâm, Thẩm Quân tin tưởng hạng mục thể thao gì đó chắc chắn không bình thường.
Thật đúng là làm người ta cảm giác mong đợi. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.