Kỳ thật các nam sinh ngồi ở phía dưới cũng là theo quy định của trường, từ đầu đến cuối là ngồi theo thứ tự. Ngồi ở giữa chính là nam sinh thuộc Linh Ban cao quý. Đương nhiên, Thẩm Quân thật sự không biết nhiều điều lắm. Cô ngượng ngùng chuẩn bị cúi đầu thì vô tình quét mắt thấy một người, trong lòng không khỏi kích động. Trên danh nghĩa người này là anh họ của cô, Tống Trình. Thẩm Gia và Tống Gia gia cảnh tương tự. Thẩm Quân có tổng cộng 2 người bác và 4 người cô. Tống Trình là con của cô ba Thẩm Thục Di. Thẩm Thục Di gả vào hào môn làm cả gia đình khá bất ngờ. Mọi người từ đó mà ra sức nịnh bợ tâng bốc Thẩm Thục Di, nên từ đó bà không thường xuyên về nhà mẹ đẻ nữa. Cũng may, ba của cô và cô ba Thẩm Quân hệ không tồi. Thường xuyên qua lại với nhau. Nhưng riêng Tống Trình thì lễ tết mới gặp qua. Cô chỉ biết sơ người anh họ này dáng vẻ cao cao tại thượng. Tài cao bát đẩu, lớn lên cũng ôn nhuận, hay trêu hoa ghẹo nguyệt. Thẩm Quân thầm nghĩ, không biết người anh này có nhận ra cô không. Cô trong lòng mặc niệm 100 lần: Tống Trình, tuyển em đi. Bất quá, Tống Trình lại không phải đối tượng trong nhiệm vụ của cô. Đại khái là ánh mắt Thẩm Quân quá mãnh liệt, nhưng Tống Trình lại không nhìn cô. Nhưng nam sinh ngồi kế bên hắn lại chú ý cô vài lần, tùy ý đánh giá. "Chọn cô ấy đi." Tống Trình cứng đờ người, người bên cạnh tên Doãn Gia Trí quét mắt một vòng, hỏi lại: "Ai?" Trạm Quang cười, lười biếng ngáp: "Người nãy giờ vẫn luôn nhìn về phía chúng ta. Mình thích loại như vậy." Ở trên đài, một đám nữ sinh không dám ngẩng đầu, ai nấy đều run rẩy sợ hãi, cô gái như Chu Dĩ Vi lúc này cũng cúi gằm mặt. Chỉ có một mình Thẩm Quân không sợ trời không sợ đất nhìn chằm chằm bọn họ. Doãn Gia Trí nhìn về phía Chu Dĩ Vi, sau đó nói: "Nhìn bề ngoài hung dữ quá. Khó chơi lắm." Tống Trình: "Cô gái bên cạnh cơ." Doãn Gia Trí lúc này mới nhìn Thẩm Quân: "Sao cũng được, cũng là vật phát tiết, miễn là làm thoải mái chúng ta là được. " Nghe những lời thô bỉ này, Tống Trình nhíu mày, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì. Chỉ có Trạm Quang rất có hứng thú, sờ môi cười cười, ánh mắt nóng rực làm những nữ sinh trên đài sợ hãi hơn thập phần. Lúc này Thẩm Quân cũng nhìn hắn, hệ thống lúc này mới báo cho cô một tin. Làm cô hoa cả mắt. Trạm Quang. Nhân vật mục tiêu kế tiếp ở thế giới này. Từ gia cảnh? Lúc nhỏ thế nào? Tuổi tác? Tính tình? Tính cách? Nhân phẩm? Cao 183 cm, thể trọng 63 kg..... Đều hiện hết lên bản. Nhưng mà, tại sao không có câu trả lời cụ thể, một đống dấu chấm hỏi là để làm cái gì. Cố tình chơi người mà? Điều duy nhất mà Thẩm Quân biết được. Đó là, một ngày nọ toàn bộ Linh Ban sẽ bị tiêu diệt. Toàn bộ học viện sẽ bị nữ chính đánh đổ. Theo thông tin, nữ chủ là một người mạnh mẽ. Cô ta làm việc từ thị xã lên đến tỉnh thành, sau đó vô làm cho quốc gia. Đều dùng năng lực mà trở thành lãnh đạo. Sau đó vì chướng mắt với học viện Hạnh Phúc mà làm ngôi trường này suy tàn. Cuối cùng, trở thành vợ của một vị lãnh đạo cấp cao của quốc gia. Bởi vì học viện này không coi trọng nữ quyền, bắt nữ sinh trở thành công cụ phát tiết cho nam sinh. Nữ chủ muốn biết những người nảy ra ý tưởng này phải bị hủy diệt, vì thế từ học viện cho tới học sinh đều bị xử lý hoàn toàn. Vấn đề, nữ chính ngay từ đầu chỉ là một vật sở hữu của một nam sinh thuộc cấp thấp nhất trong trường E5. Bà chị, quá lợi hại, em phục chị!!!! Học viện này tồn tại quá nhiều vấn đề lớn, Thẩm Quân biết. Nhưng nhiệm vụ của cô lại phải ngăn cản nữ chính. Nói cách khác, cô không thể để cho nữ chính thành công tiêu diệt học viện này. Nữ chủ muốn người nào chết, cô lại phải làm cho bọn họ sống. Bằng mọi cách. ## "Bắt đầu chọn bạn đồng hành. Thành viên đầu tiên của Linh Ban sẽ chọn trước......" Lão sư lúc nãy cầm micro ra giữa sân chủ trì, làm cho không khí trở nên kì hoặc, giống như một buổi đấu giá. Còn các cô chính là linh dương đang đợi bị làm thịt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]