"Vậy anh chính là.... Là Tiểu Hạt Tử mà em đã gặp ở trường cấp hai năm đó?"
Hai mươi phút sau, Đàm Anh Anh ngồi ở trong xe, không thể tin được mà nhìn về phía người đàn ông: "Làm sao có thể chứ?"
Trong ấn tượng của cô là một thiếu niên, toàn thân đều là hình dạng ốm yếu suy nhược, hơn phân nửa mặt bị kính che khuất đi, đường nét trên gương mặt nhìn cũng bình thường, chỉ là dáng người có cao một chút —— Nhưng hồi năm cấp hai cô còn chưa có dậy thì, rất thấp, hơn chín mươi phần trăm nam sinh cô đều phải ngước lên nhìn.
Huống chi là người thiếu niên khi đó không có tính công kích, bị châm chọc như thế nào cũng không có đánh trả lại, trông rất đáng thương——
Cùng với cái người thành thục trầm ổn, được mọi người gọi là Đại Ma Vương này, có một chút dính dáng nào sao?
Cô chưa từng nghĩ rằng khi lớn lên Tiểu Hạt Tử lại đẹp trai đến như vậy, còn.... Còn mạnh mẽ nữa chứ, sức lực với sức chịu đựng cũng tốt nữa, làm cả một đêm mà không mệt mỏi.
Không đúng, bây giờ không phải là thời gian để nghĩ tới chuyện đó.
Phó Hoài: "Khi đó anh không giả bộ phục tùng và nghe lời, cái gì cũng không biết thì làm sao mà mẹ kế buông tha cho anh, nếu như khi còn nhỏ anh chống lại bà ta, thì sẽ càng bị bà ta chỉnh cho tới chết."
Trong lòng Đàm Anh Anh có chút ưu tư, nhớ lại cậu thiếu niên khi đó, luôn luôn chỉ có một mình, hoàn cảnh cô tịch lại cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-hoa-anh-dao/1734237/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.