“Đã đỡ hơn chút nào chưa?” Cận nhẹ nhàng mà vỗ về ta, giống như mọi lần ôn nhu mà trấn an ta.
“Tốt hơn nhiều rồi. Cận, thực xin lỗi! Ta cũng không biết hôm nay mình bị như thế nào nữa… Không có cách nào khác khống chế chính mình, dường như không còn là mình nữa… Ta thật xin lỗi!”
“Không có việc gì. Giữ trong lòng đã nhiều năm như vậy dù sao cũng phải phát tiết một chút.”
“Ta chưa bao gìơ thấy ngươi cáu giận cả?”
Cận nhìn ta chần chừ một chút, tiếp theo mỉm cười cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn ta: “Mỗi lần khi ta không vui, ngươi đều ở bên cạnh an ủi ta, cổ vũ ta, làm cho ta thấy trong lòng trở nên vui vẻ, cho nên ta chưa từng có ủy khuất chính mình.”
“Khả… Ô… …”
Ta bị Cận hôn đến không thở nổi, cảm giác được vật thể phía dưới trong người mình lại trướng lên, đột nhiên nhớ tới lúc nãy chúng ta mới làm được một nửa, Cận vẫn còn đang trong thân thể ta… Cận chắc chắn rất khó chịu, ô… Thực xin lỗi…
Ta nhanh chóng vặn vẹo thân mình, ngón tay mân mê ở trên lưng của hắn giống như đang vẽ một bức tranh uyển chuyển, tiếng rên rỉ liêu nhân lại vang lên.
“Cận, Cận… Ta muốn… Mau… Ừ…”
“Tiếp tục sao? Vừa rồi không phải rất đau sao? Ta không muốn ngươi bị thương…”
Ta lật người ngồi trên người Cận, tự mình bắt đầu di chuyển.
“Đến lúc này còn thế nữa, ngươi toàn,…..A…..giả bộ quân tử………A…dối trá, ân…….”
Sau một khắc, ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-gioi/1969777/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.