Bóng đêm dần buông xuống, ta trở về phủ thái thú, vừa nghe nói Hàn Huyền Dịch đang tìm, ta lập tức chạy tới phòng nghỉ của hắn.
“Thiếu gia! Ngài tìm ta?”
“Ngươi đi đâu thế?” Hắn buông vội công văn đang xem trong tay ra, cau mày nhìn ta.”Cả buổi chiều không trông thấy bóng dáng của ngươi. Nghe nói có tên tù binh mọi rợ suýt nữa thì làm cho ngươi bị thương có đúng không?”
“Ta không sao, thiếu gia. Chỉ là hơi mệt, nghỉ mấy ngày sẽ hồi sức thôi. Mấy ngày hôm nay bận quá! Quên không giúp cho ngài thay thuốc, ta sẽ đi chuẩn bị ngay.”
“Không cần. Ngươi lại đây.” Vừa mới xoay người muốn chạy đi, lại bị hắn tóm lại, đành phải đi tới bên cạnh hắn.”Thiếu gia! Ngài có điều gì cần phân phó?”
“Khí trời đang lạnh như thế mà ngươi ăn mặc mỏng manh như vậy chạy loạn ở bên ngoài sao. Tay ngươi lạnh quá, môi cũng tím tái như sắp chết tới nơi vậy, lại đây ngồi cho ấm đi.” Bị hắn cầm tay ngoài ý muốn, làm cho ta bất chợt không biết phải làm sao.
“Không sao, thiếu gia. Ta sẽ trở lại……..”Ta vừa định rút tay về, lại bị hắn bất ngờ ôm vào trong lòng, ngồi cạnh lò sưởi, hắn dùng cái áo choàng rộng thùng thình ấm áp bao lấy cả hai người.
“Thiếu gia….”Ta chợt thấy sợ hãi.
“Lần đầu ra chiến trường quá khổ cực. Ngươi đã khóc, hai mắt đều sưng lên cả rồi.” Mặt hắn kề sát vào mặt ta, râu của hắn còn đâm vào mặt ngứa ngứa.
“Ta không sao, thiếu gia. Chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-gioi/1969746/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.