Cửa Dục Tú cung được mở ra, bên ngoài binh sĩ như thủy triều tràn vào, trong lúc nhất thời, tiếng chửi bậy, tiếng khóc cầu xin tha thứ, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp nổi lên. Quân lính xông vào, tiếng đao kiếm vang lên chát chúa ở sau người. Ta vẫn như cũ ngồi ngay ngắn ở trước giường, ngơ ngác nhìn thi thể lạnh lẽo bị đặt ở trên giường của hai vị công chúa, không biết mình nên làm cái gì. Ta cuối cùng chỉ biết chờ đợi, nhờ vào sự bảo hộ của gia nhân Hàn gia, chờ Cận thực hiện lời hứa của hắn. Ta nói rồi, nếu hắn muốn báo thù ta nguyện ý giúp hắn, nhưng vì cái gì mà hắn lại muốn cự tuyệt? Vì cái gì hiện tại lại đổi ý? Vì cái gì trong mười ngày ngắn ngủn liền thay đổi nhiều như vậy? Chẳng lẽ thời điểm ở Nam Cương ta thật không phát giác hắn đang cố ý giấu diếm ta? Nếu ta đã biết kế hoạch của bọn họ ta sẽ làm như thế nào? Là giúp hắn, vẫn là biết ơn? Vì hắn phản bội mọi người, vẫn là chính mình kiên trì không dứt lương tâm? Luôn như thế, rất nhiều sự việc cố ý xem nhẹ không chịu đối mặt, tận đến cuối cùng mới biết mình căn bản vô lực làm được vẹn toàn đôi bên. Là vì cái gì? Vì cái gì bức tử những người không liên quan? Cận, người mà ngươi muốn trả thù chính là Hoàng đế, vì cái gì lại làm thành kết cục như thế này?
“Thực xin lỗi, công chúa. Lòng đã dành cho hắn, chỉ có hắn… Ta hiện tại việc duy nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-gioi/1969680/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.