Hôm sau, khi tỉnh dậy thì Đới Tầm Vũ đã không thấy Tôn Dật Thần đâu nhưng cả người anh đều ê ẩm, đến bây giờ vẫn còn rất đau, đến nổi anh phải đi cà nhắc.
Đới Tầm Vũ tắm rửa cho sạch sẽ thơm tho, còn cố tình mặc một chiếc áo cao cổ để che đi những vết hôn rồi mới dám bước xuống lầu. Nhưng không ngờ bước chân khập khiễng của anh vẫn khiến cho mọi người để ý đến, khiến anh phải cúi đầu ngượng ngùng mà bước vào bàn ăn.
- Anh Tầm Vũ, chân anh bị sao vậy? - Tiểu Phong hỏi.
- Không, không sao, không cẩn thận nên bị ngã thôi.
Đới Tầm Vũ còn chưa kịp đụng vào đồ ăn thì Tôn Dật Thần đã cố tình châm chọc.
- Hôm nay trời nóng thế này mà cậu lại mặc áo cổ cao, đang che giấu thứ gì à???
"Ha! Cái con người đáng ghét này, rõ ràng là đang cố tình đẩy mình vào tình thế khó xử. Đúng là tra nam."
- Tôi sợ đen, sợ xấu, không được sao? Dù sao cũng đã hứa với tiểu Phong là hôm nay sẽ đến khu vui chơi mà.
- Yeah! Vậy là sắp được đi khu vui chơi rồi.
Trong lúc tiểu Phong đang hớn hở, vui mừng vì sắp được đi chơi thì Dật Thần lại lén lút cười và nhìn Tầm Vũ bằng ánh mắt kì lạ. Dường như là đang muốn nhắc cho anh nhớ đến chuyện của tối hôm qua.
Đột nhiên, ngay lúc này, trợ lí cho Dật Thần từ bên ngoài bước vào, thì thàm nho to với anh ta điều gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-duc-khuynh-tam/2978136/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.