Một tháng sau.
Ở Tôn gia.
Tôn lão gia vẫn chưa có ý định bỏ qua, ông ta vẫn cứng nhắc và muốn Tôn Dật Thần trở về cầu xin mình, nhưng đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
- Rốt cuộc ông còn muốn thế nào nữa đây hả? Ông không thể chú phúc cho bọn trẻ sao? Ông đuổi cũng đuổi rồi nhưng làm được gì chứ? Chỉ khiến cho tất cả mọi người đều đau khổ thôi.
Tôn phu nhân vô cùng thương xót con nên đã nhiều lần khuyên Tôn lão gia nhưng lần nào cũng như làn nấy, đều không có tác dụng gì.
- Bà thì hiểu cái gì, tôi nghĩ không lâu nữa nó sẽ không chịu nổi với cuộc sống đó mà trở về đây thôi, tốt nhất là bà đừng để tôi biết được bà lén lút đem tiền cho nó.
- Ừ! Để tôi chống mắt lên xem thử xem có như lời ông nói hay không. Rõ ràng là ông chỉ đang tự lừa dối bản thân mình mà thôi, nếu nó mà dễ dàng trở về thì nó có còn là đứa con cứng đầu của ông không? Hay đã biến thành người khác rồi.
Quả nhiên Tôn Dật Thần không trở về, đã một năm trôi qua kể từ khi bị đuổi khỏi Tôn gia, Tôn dật thần không trở về nhà họ Tôn dù chỉ một lần, không những vậy mà bây giờ anh còn có cả công ty riêng của bản thân, trở về là một Tôn tổng lừng lẫy danh tiếng như trước kia. Mà tats cả là do anh tự tạo ra chứ không phải là dựa dẫm vào ai mới có được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-duc-khuynh-tam/2978082/chuong-38.html