Tôi hỏi sở trưởng Hồ đây là cái gì. Ông ta bất mãn vì tôi biết rõ còn cố hỏi. Ông ta không tiện nói thẳng, người như họ sẽ không để lại nhược điểm: “Tôi còn bận xã giao với khách, cô đưa tây trang lên giúp tôi, có thể nghỉ trong phòng một chút, lát nữa tôi sẽ kêu xe đưa cô đi, tôi phải nể mặt Dung Thành chăm sóc cho cô.”
Tôi giả ngu nói chẳng phải ngài có thư ký rồi sao? Tôi không quen thuộc với khách sạn này, không tìm thấy phòng. Sở trưởng Hồ bưng ly rượu, đứng cách tôi rất gần, ngón tay ma sát trên cổ tôi. Góc độ của ông ta vừa không bị người khác nhìn thấy, tôi cũng không dễ dàng né tránh: “Dung Thành ở quan trường, cậu ta hiểu rõ lý lẽ. Tôi chu toàn giúp cậu ta ở tỉnh ủy, cũng không thể là giúp không công. Cô yên tâm, quyền thế của tôi không thua kém cậu ta, cô muốn gì cũng không thành vấn đề.”
Ông ta trao đổi ly rượu của hai chúng tôi, nâng lên dưới ánh đèn ngắm nghía, tìm thấy dấu son môi trên ly mà tôi mới uống. Son môi của tôi bị Chu Dung Thành lau hết, chỉ có dấu ấn rất mờ, ông ta cười tủm tỉm đè lên dấu ấn đó uống cạn ly rượu.
Khi ánh mắt của sở trưởng Hồ càng ngày càng lộ liễu thì tôi bỗng nghe thấy có người kêu mình. Thư ký của Chu Dung Thành quay lại, chạy tới thấy thẻ phòng trong tay tôi, mỉm cười nói: “Sở trưởng Hồ, hai ly rượu cũng đã mời rồi, cục trưởng Chu còn đang chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157865/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.