Lần đầu tiên vẻ mặt Chu Dung Thành âm u đến thế, khiến tóc gáy trên người tôi dựng đứng lên. Ngón tay ông ta nâng vành tai tôi lên, nhéo mạnh một phát, sau đó thô lổ đẩy tôi ra từ trên người ông ta, tôi không ngồi vững nên bị ngã trên giường. Giọng nói âm trầm của ông ta vang lên trên đỉnh đầu của tôi: “Em thiếu một chiếc bông tai.”
Tôi sửng sốt, lập tức sờ lên tai trái của mình, quả nhiên trống trơn, chỉ có bên tai phải còn đeo.
Bông tai phỉ thúy mà Chu Dung Thành tặng cho tôi hơi giống với đai trinh tiết, đeo vào thì không thể gỡ ra được, móc vàng quấn lấy thịt cách vòng tai mỏng manh, trừ phi dùng sức kéo rất mạnh, không thì sẽ không có khả năng làm rơi. Lúc đó tôi vừa đeo vào thì thấy là lạ, rất đau, nhưng lúc lúc tháo ra càng đau nên tôi vẫn đeo nó.
Bây giờ lại bị thiếu mất một cái, hiển nhiên không phải là do tôi tự làm. Kết hợp với chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, chắc chắn Chu Dung Thành đã nghi ngờ tôi dan díu với người khác sau lưng ông ta.
Tôi kinh hoàng đứng dậy giải thích với ông ta, nhưng tôi không có chuẩn bị nên nói rất lộn xộn, ngay cả chính tôi cũng không tin. Tôi thật sự không dám nói cho ông ta biết chuyện xảy ra hôm nay, ông ta là cục trưởng cục cảnh sát, muốn xem ghi hình là chuyện quá đơn giản. Nếu ông ta thấy tôi lên xe của Kiều Dĩ Thương, lúc xuống dưới quần áo xộc xệch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157851/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.