Tôi với Thẩm Quỳnh Tư đi dạo trung tâm thương mại xong thì về biệt thự, cả người đều kiệt sức. Đây không phải là đi dạo phố, rõ ràng là dạo đầu óc, mỗi câu đều phải châm chước tỉ mỉ, còn không bằng đánh nhau một trận. Tôi cảm thấy tâm kế mà mình học được trong ngành đều dùng hết trên người bà ta vào hôm nay thì mới đánh ngang tay. Không biết là vì bà ta đạo hạnh quá cao hay do tôi tu hành chưa đủ, tôi đối phó với người khác dư sức, nhưng trước mặt bà ta thì hơi cố hết sức.
Thẩm Quỳnh Tư không xuống xe. Bà ta xuyên qua cửa sổ nói với tôi rằng không còn sớm nữa, bà ta muốn đến trường học đón con. Tôi cầu còn không được, nhanh chóng nói tạm biệt bà ta, bà ta cười nói hôm nay rất vui vẻ, nếu không có sự tồn tại của Dung Thành thì bà ta với tôi sẽ trở thành bạn thân của nhau. Tôi nói nếu không có Dung Thành, chúng ta cũng không có khả năng quen nhau. Loại người như bà Chu, tôi không có hứng thú kết giao. Nụ cười của bà ta cứng đờ, nhưng vẫn cười, nói cũng đúng, ông trời am hiểu nhất là khiến người ta khó chịu. Nói xong, bà ta nâng cửa kính xe lên, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của tôi.
Không ngoài dự đoán, buổi tối Chu Dung Thành tranh thủ về nhà một chuyến, thậm chí không cởi quần áo, trực tiếp ngồi lên bàn cơm, hiển nhiên là lát nữa còn phải đi bận việc. Ông ta hỏi tôi hôm nay vui không? Tôi đút một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157834/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.