Xe vừa tới bến, tôi không ngần ngại mở cửa lao xuống, chạy tiếp được một lúc thì thấy ngọn lửa đỏ rực tỏa ra từ cánh cổng sắt, ngoài ra còn nghe tiếng hung khí va chạm, chém giết nhau, tiếng động này làm cho tôi sợ hãi đến thấu xương.
Bầu trời phía trên bến tàu tối om, khói trắng dày đặc cuồn cuộn, sâu trong làn khói là những con mòng biển và những con chim đang tung cánh kêu gào rồi biến mất.
Tôi không biết mình đã chạy bao lâu trước khi tôi đến được trước bến tàu, cát và khói bụi bay đầy trời và tầm nhìn của tôi bị che khuất. Bốn bức tường được bao quanh bởi hàng dây kẽm, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa duy nhất.
Năm chiếc xe cảnh sát trống không, tiếng còi dài hú trong đêm tối, đèn bật sáng rực rỡ, chói mắt , tôi tìm khắp mọi ngóc ngách cũng không tìm thấy dấu vết của Chu Dung Thành, tôi hoảng sợ, bủn rủn chân tay và ngồi bệt xuống đất.
Tôi không dám tưởng tượng liệu bây giờ anh ấy có đang ở trong cuộc đối đầu giữa hai nhóm người liều mạng hay không. Tôi chạy nhanh đến nơi mà cảnh sát hình sự tập trung, và tóm lấy đội trưởng Vương đang canh gác bên ngoài: "Dung Thành đâu!"
Anh ta sửng sốt vì tiếng hét đột ngột của tôi, liền cầm đèn pin soi lên khuôn mặt tôi, trong tia sáng mờ mờ, anh ta có thể nhìn thấy bộ dạng lo lắng và khuôn mặt đỏ bừng của tôi, anh ta có chút bất ngờ: "Hà tiểu thư, sao cô lại tới đây?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157734/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.