Chương trước
Chương sau
Chu Dung Thành bất lực và bối rối ẩn mình dưới bộ đồng phục cảnh sát ánh lên ánh mắt lạnh lùng, đầy sự mềm mại đau buồn và kiệt quệ.

Anh ấy gọi tên tôi suốt, tôi không trả lời, anh ấy thề sẽ không bỏ cuộc, anh ấy sẽ dùng sức ôm tôi, xoa đầu tôi, hôn tôi, và đâm vào cổ và ngực tôi bằng những sợi râu xanh rậm rạp của anh ấy cho đến khi tôi phát ra âm thanh. Dù chỉ là một tiếng thút thít nông cạn, nhưng nghe thấy âm thanh phát ra từ vòng tay anh, từ lồng ngực rộng rãi và rắn chắc của anh, anh sẽ cảm thấy bình yên một chút

"Dung Thành?"

Tôi vừa mở miệng, anh ấy ngay lập tức ôm chặt tôi nói với tôi đừng nói bất cứ điều gì.

Anh ấy bối rối một cách lạ thường, Chu Dung Thành là ai chứ, anh ấy không biết mình đã giết bao nhiêu kẻ liều lĩnh trong hầm chứa chất độc, anh ấy sẽ cúi đầu trước những màn giết người dũng cảm của mình. Anh ấy bất khả chiến bại, là một người ngang tàn như sắt thép, sao lại có bộ mặt mong manh yếu đuối như vậy.

Tôi nhấc bàn tay cứng ngắc đang buông thõng bên hông, đặt nhẹ lên lưng anh rồi vỗ về nhẹ nhàng. Tôi nói với anh rằng mọi chuyện đã kết thúc. Đó không phải là lỗi của anh, không ai có thể đoán trước được mọi chuyện, chúng ta sẽ đền bù tốt cho cô ấy.

Khuôn mặt anh ấy vùi vào mái tóc đen mảnh khảnh của tôi, thở vô cùng hấp hối, "Hà Sanh,cô ấy xảy ra chuyện anh cũng không sợ, anh từng vào sinh ra tử rất nhiều lần, trên đời này không có gì khiến anh sợ hãi, anh chỉ là không dám nghĩ, nếu lần bị hãm hiếp là em. ”

Anh ấy càng dùng sức đem tôi ấn vào trong lòng, muốn đem tôi dụi vào cơ thể của anh ấy, lúc này anh ấy không còn là cục trưởng cục công an, càng không phải là thương gia vô cùng giàu có, mà giờ chỉ là một đàn ông bình thường, sống trong bóng tối quan trường lừa gạt, chống lại mọi thứ bằng Sức mạnh của mình, khó khăn để bảo vệ chức vụ, bảo vệ cuộc sống, bảo vệ tôi.

Cạn kiệt tất cả ý chí chiến đấu và sức mạnh, xây dựng cho tôi một thế giới không có gió và mưa.

Tất cả những huy hoàng khi mặc đồng phục cảnh sát cầm súng kết án sự sống và cái chết của người khác, đã được dỡ bỏ trước mặt tôi, anh ấy ôm tôi, giống như một đứa trẻ bị mất kẹo và tìm thấy một trong những trong sự sụp đổ và chạy đi.

Anh nắm chặt không nỡ ăn, ngay cả giấy bọc cũng không dám lột.

Tôi thương anh ấy quá, quyền lực mang tới ngoại trừ tôn quý, còn có quá nhiều áp lực, quá nhiều chém giết cùng bức bách. 

Anh ấy ôm mặt tôi nhìn thật lâu, tôi không biết nên nói gì để an ủi, Chu Dung Thành đã trải qua rất nhiều thăng trầm chỉ trong vài ngày qua, trong mắt anh hiện lên một sự mệt mỏi..

Tôi đưa tay lên vuốt lông mày anh ấy, cố làm phẳng những đường nhăn nheo của anh. Anh bắt chéo ngón tay tôi giữa không trung, giữ chúng trong lòng bàn tay và thì thầm, "Tôi đang ở khó chịu, và tôi nghĩ anh ấy sẽ báo thù, nhưng tôi không biết chính xác anh ta sẽ báo thù như thế nào nên mục đích đến Chu Hải bàn chuyện lần này còn cố tình né tránh và tạo cơ hội báo thù, Lâm Mặc chính là miếng mồi mà tôi gài bẫy, anh ta khác với Kiều Thương, anh ta không để ý, vì thể diện, tôi cá là anh ta sẽ làm chuyện gì đó với phụ nữ. "

Tôi có chút kinh ngạc, hỏi anh ấy sớm biết Lâm Mặc muốn xảy ra chuyện sao?

Anh ấy nói đúng thế, nếu như không có Lâm Mặc làm mồi nhử, Ma Tùng chỉ có thể động đến tôi, nếu như không phát hiện thêm người khác thì mục tiêu sẽ là tôi

Anh ấy trầm mặc một lát, " Lâm Mặc công khai rồi, đã sớm lan truyền ra ngoài quan hệ giữa cô ấy với anh, anh chưa từng thừa nhận không tìm được phiền toái cho anh, chỉ là nguỵ biện thôi, anh không ngăn cản ngược lại dung túng, liền vì một bước này. Ma tùng rõ ràng động vào em rủi ro quá lớn, Lâm Mặc cũng là người đàn bà của anh, động vào cô ấy sẽ làm cho anh mất mặt và xấu hổ, lần sau anh muốn động đến anh ta, sẽ suy nghĩ kỹ. ”

Tôi bị lời giải thích này làm khiếp sợ đến mức không nói nên lời, Chu Dung Thành nhìn thấy sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi, hắn hỏi tôi là sợ sao? Tôi mở miệng ra và không thể nói nên lời.

Anh ấy nói với tôi rằng ngay cả khi anh ấy là người đứng đầu thì cũng khó có thể đề phòng được điều đó. Những gì anh ấy có thể làm là cứu những người quan tâm nhất và hy sinh một số người vô tội. Anh ấy không có lựa chọn nào khác. Nếu anh ấy có thể làm được cả hai điều đó thì ai sẽ sẵn sàng nhảy vào vòng xoáy.

Trong lòng tôi cả thấy vo cùng ngột ngạt, tất cả không khí đều bị ngăn cách ở bên ngoài, muốn xông vào lại không tìm được khe hở.

Đạo lý tôi đều hiểu, nhưng tôi vẫn cảm thấy kinh hãi .

Anh ấy không cho tôi cơ hội tự trách và đau buồn, anha ấy nắm cằm dùng đầu lưỡi hôn sâu vào môi tôi, một lần đều hung tàn bá đạo so với trước, không phải phẫn nộ, không phải dục vọng, mà là nuông chiều cùng hoang tưởng.

Trong sự quấn quít gần như điên cuồng giữa tôi và anh ta, chiếc mũ cảnh sát rơi xuống đất, anh ta cởi đồng phục cảnh sát và nhấc bổng người tôi lên, trong chùm ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt anh ta và tôi rất mờ ảo, giống như một giấc mơ vậy. 

Trước khi quen biết những vị quan này, tôi luôn cảm thấy họ rất hào hoa, hô mưa làm gió, che trời, ngày ngày sống trong nịnh hót, hưởng thụ những năm tháng xa hoa say sưa mộng công danh, nhưng họ ở quan trường dễ dàng lấm sao? Có những khó khăn, một số khó khăn mà những gì người dân không bao giờ mơ ước.

Chu Dung Thành lựa chọn cũng đích xác là con đường duy nhất.

Tình nhân của thương nhân và tình nhân của quan chức nó rất khác nhau, trước kia chỉ là phá hoại đạo đức, sau này vi phạm pháp luật, trong xã hội này tuyệt đối không thấy ngày, nếu tôi xảy ra chuyện, Chu Dung Thành nói cũng nhất định phải cởi đồng phục cảnh sát và tới nó chuyện với Mã Tùng, anh ssdy mất đi quyền lực, Ma Tùng cũng không sợ hãi.

Chu Dung Thành ở đặc khu công kích hắc thế lực xuống tay quá tàn nhẫn, từ khi phó thị trưởng đứng trên chiếc thuyền này của anh ấy, anh ấy càng không kiêng nể gì, Tây Thành của Ma Tùng có mười ba đường, anh ấy hạ lệnh phong toả hai cái, hơn nữa là hai cái có lợi nhuận cao nhất, sòng bạc nhỏ và các nhà tắm cũng ra lệnh đóng cửa , cái chuyện đuổi tận giết tận Ma Tùng, bị báo thù là chuyện nằm trong dự liệu của anh ấy. 

Kiều Thương không gây họa cho dân chúng, thế lực lại quá lớn, Chu Dung Thành một mình không làm được, mà Ma Tùng ở đặc khu tương đương với một bá chủ, ngay cả học sinh trung học cơ sở mười lăm sáu tuổi cũng chơi đùa, rất khét tiếng, nếu có thể phá vỡ hắn, danh tiếng của Chu Dung Thành liền vang vọng, cho dù sau này làm sai chuyện gì, ủy ban tỉnh cũng tuyệt đối không dám động đến anh ấy, công an một khi ở cơ sở có danh tiếng, chính là một tấm thẻ bài miễn chết.

Tôi nằm trên sô pha của anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ấy, khuôn mặt của anh ta bộc lộ vẻ mặt phức tạp, anh ấy vội vàng không thể chờ đợi để kéo ra bộ đồ ngủ của tôi, tách hai chân, hung hăng đâm vào, anh ấy như muốn chiếm toàn bộ của tôi, vào nơi sâu nhất, cổ họng tiếng gầm nhẹ đầy sung sướng.

Ngay tại lúc này, tôi cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng của mình và quan tâm đến tôi, không có gì tốt hơn như thế.

Từ một kẻ làm thú vui cho người khác đến việc tìm kiếm tình yêu đích thực cho mình, con đường thật chông gai và cay đắng, tôi thậm chí không đủ can đảm để nhìn lại.

Chu Dung Thành có vợ con nổi danh chính ngôn thuận, mà tôi tựa như một kẻ vô hình, mây mù không tồn tại, sống trong góc tối, lấp liếm sự sủng ái của anh ta, trốn tránh những ánh mắt tò mò của thế tục.

Nắm chặt răng kiên nhẫn chịu đựng, vượt qua sự chờ đợi và chế nhạo mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể chịu đựng được, cuối cùng đứng ở trên cao, cầm lấy tay anh ấy, gọi tên anh ấy, chiếm được tôi cần đến hơn bảy trăm thiên tài hèn mọn đổi lấy sự thừa nhận.

Đây là một con đường dài và đau lòng.

Ai cũng không thể đoạt đi anh ấy, bởi vì tôi Hà Sanh muốn anh ấy.

Tôi dùng ngón tay nắm lấy phần hông đung đưa rắn chắc của anh và ấn anh vào người, anh như được hứng khởi và nhấp ngày một mạnh hơn, chạy điên cuồng trên đồng cỏ như một con ngựa hoang, mồ hôi nhễ nhại.

Cảm giác đau như xuyên xé các cơ quan đan xen vào nhau, thật là sướng, sau khi quen rồi thì sướng như bay vậy.

Tôi nghĩ tôi đã yêu cái cảm giác được làm tình. Khi chúng tôi bị bỏ lại sau đó hoặc khi chúng tôi giận dữ và nghi ngờ, khi chúng tôi đoàn tụ sau một thời gian dài hoặc sắp phải chia xa, không quan tâm mọi thứ , va chạm, đỏ mặt, khom người, tất cả tư thế đều làm, cái gì đều có, nguyên thủy, thú dục, loạn.

Tôi hai chân đặt ở trên vai Chu Dung Thành, không ngừng phối hợp với khả năng co bóp âm đạo của tôi, anh bị tôi kẹp chặt quá mức, suýt chút nữa đã xuất huyệt rồi, anh nhanh chóng rút ra để giải tỏa một hồi, vẫn cảm thấy được. bụng dưới của anh ấy rất căng. Chỉ cần tôi ngồi dậy và muốn ôm tôi ở một tư thế khác, anh ấy muốn đi vào từ phía sau, nhưng tôi muốn nhìn vào khuôn mặt của anh ấy, để xem cái cách dã man, thú vị và hoang dã của anh ấy trong lúc làm tình.

Lụa màu hồng mềm mại ôm lấy chân tôi, giống như Phan Kim Liên quyến rũ, thân thể mềm mại, không xương của tôi leo lên vai anh ấy, không có bất kỳ chuẩn bị nào, trực tiếp cưỡi ngựa ngồi trên hông anh ta, động tác chậm xuống , ngồi xuống, tôi cảm thấy rõ cậu nhỏ và tinh hoàn của anh ta chạm vào mông tôi.

Hắn ngẩng đầu nhíu mày gào thét một tiếng, trên mặt trong khoảnh khắc tuôn ra nhiều mồ hôi hơn, ta lắc lư trước sau, dùng thân hình mềm mại cọ xát hắn, dùng sức mút da hắn, từ cổ họng đến xương quai xanh, đến núm vú nho nhỏ mà hắn lồi lên, mỗi một nụ hôn đều dài , anh ấy nắm chặt tay run rẩy dưới tôi sắp cao trào lại hăng hái đâm vào mãnh liệt. Tôi luôn dừng lại vừa phải, anh ấy bị tôi hành hạ như bị ném bồn tắm. 

Rốn của Chu Dung Thành rất nhạy cảm, nhưng tôi rất ít khi hôn. Khi tôi đưa miệng cho anh ấy, tôi luôn đi thẳng vào chủ đề. Anh ấy cũng là người quyết đoán. Tôi thích cách làm tình của anh ấy, và tôi đã trải qua nhiều lần đàn ông biến thái. trước khi tôi biết một người bạn đời hiểu phụ nữ tốt như thế nào. 

Tôi mất sức và hối hận vì đã leo lên người anh ta, tôi nằm đè lên người anh ta không nhúc nhích, anh ta thì thầm vẫn muốn tiếp tục, tôi lắc đầu không nói được.

Anh ấy buồn bực cười một tiếng, đem tôi ôm lấy lật qua, khom người nâng mông tôi lên, hai tay bóp eo đụng vào, anh ấy đặc biệt thích tư thế này, tôi từng tính toán cho anh ấy, ví dụ như lần đó xe chấn động, anha ấy trong toàn bộ quá trình sau khi vào làm nửa hiệp, liền không nhịn được bắn, nếu như không ngừng thay đổi tư thế, anha ấy có thể làm xong trong một thời gian nhỏ.

Chu Dung Thành nằm ở trên lưng của tôi, giống như một cây gậy cắm vào bông gòn, xoa nắn tôi, sau hàng chục lần co giật mạnh mẽ, cuối cùng anh ta cũng hét lên thành tiếng, mồ hôi chảy xuống tôi cũng ẩm ướt không kém, trên da anh ta tỏa ra hơi nóng. thâm nhập đến tận cùng, nóng đến mức không nhịn được rên rỉ, lắc lư thân thể như động dục mà mạnh mẽ cọ xát anh ấy.

Luồng nhiệt này giống như một dòng nước suối nóng và đặc, nuôi sống tất cả cơn đói của tôi.

Mọi chuyện đã xong, anh ôm em nằm dài trên ghế sô pha.

Những ngón tay anh ấy quấn quanh mái tóc dài của tôi, tôi và anh ấy có thể ngửi thấy mùi cơ thể của nhau.

“Hà Sanh, ta phải nỗ lực, chỉ có thành tích của ta vì trở thành cục trưởng trong tỉnh là tốt nhất, tỉnh cần ta, kiêng nể công lao của ta, không dám truy cứu quan hệ của chúng ta, anh mới có thể đường đường chính chính cho em một danh phân, cho em một cuộc sống an ổn. ”

Tôi nhắm mắt lại ôm lấy anh ấy, tôi nói rằng anh ấy đang khó xử, tôi biết, tôi sẵn sàng chờ đợi.

Chu Dung Thành chuẩn bị hai triệu bồi thường cho Lâm Mặc, nhưng vì không muốn gây rắc rối, tôi tìm chị Bối yêu cầu mở một tài khoản để đấu thầu nhà, đem tiền đấu thầu đó, đưa đến bệnh viện cho Lâm Mặc vừa tỉnh lại không muốn cãi nhau, muốn gặp Chu Dung Thành.

Từ khi biết nhân quả thật sự của Lâm Mặc tồn tại, trong lòng tôi càng thương cô ấy, rất mâu thuẫn nói không nên lời , tóm lại trong lòng rất khó chịu. 

Chu Dung Thành đã ngủ với cô ấy, nhưng thay vì ngủ vì tình cảm, ngủ với cô ấy vì âm mưu, đó có lẽ là cách đùa giỡ và chơi đùa tàn nhẫn nhất đối với một người phụ nữ.
Thật ra Lâm Mặc không có lỗi, cô ấy và cô gái trong giới này đều giống nhau, muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, muốn tìm một người có tiền đáng tin, làm phu nhân hoặc là tình nhân, mới không từ thủ đoạn đùa giỡn tâm cơ mưu thượng vị.

Mặc dù trong mắt người khác cô ấy có chút không biết xấu hổ, nhưng tôi không đủ tư cách để nói cô ấy, tôi tát cô ấy là bởi vì tôi dựa vào Chu Dung Thành, cho nên mới xử lý cô ấy một cách vô lương tâm.

Thật ra, tôi và cô ấy đều ở vị trí như nhau, không chỉ tôi mà có quá nhiều người phụ nữ đã bước đi con đường cũ của cô ấy, thậm chí còn không biết xấu hổ hơn cô ấy? Tất nhiên là không, mọi người chỉ cảm thấy rằng họ hoàn hảo, còn có những người khác thì bẩn thỉu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.