Chương trước
Chương sau
Tôi buông bát cháo xuống, ánh mắt không dấu vết từ thu lại từ trên tay sau lưng ông ta, cười tủm tỉm hỏi ông ta: “Sao hả, nói tiếp một chút bản hợp đồng lớn?”

Ông ta nói đương nhiên là không phải, chút việc nhỏ này sao có thể tính là một sự bất ngờ cho em.

Tôi ngáp một cái, nói người giúp việc dọn bát đũa đi, đứng dậy nhường vị trí cho ông ta, ấn bả vai ông ta ngồi xuống: “Chẳng lẽ là chuyện ly hôn có chút tiến triển tốt rồi.”

Ông ta nhướng mày: “Anh và em bàn bạc một chuyện, không cần thông minh như vậy, cứ đoán bừa một chuyện nào đó, chưa cho anh một con đường cho em bất ngờ.”

Ông ta giơ tờ giấy kia lên trước mặt tôi, năm chữ in đậm cực lớn phía trên cùng khiến cả người tôi có chút ngơ ngẩn, giấy thỏa thuận ly hôn.

Tôi giành lấy, lật đến trang cuối cùng nhìn chữ kỹ của nhà gái, chữ của Thẩm Quỳnh Tư vô cùng đẹp, nhìn ra được lúc ký có chú do dự, ba nét chút cũng hơi hơi nguệch ngoạc, nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành.

Tôi trừng lớn hai mắt không thể tin tưởng: “Bà ta thoải mái như vậy sao?”

Tôi còn tưởng rằng Thẩm Quỳnh Tư nhân lúc tôi không ở đây, đêm hôm khuya khoắt chơi khổ nhục kế với Chu Dung Thành, nếu như bà ta làm khó, chuyện này đúng là rất khó giải quyết. Ngoan ngoãn ly hôn như vậy khiến tôi có chút ngoài dự đoán.

Chu Dung Thành chơi đùa ngón tay của tôi: “Cô ta là một người phụ nữ vô cùng ham hư vinh, thật ra mỗi người lòng có lòng hư vinh, vợ chồng vì tài sản mà không ngừng tranh chấp, làm biến mất một chút tình cảm cuối cùng, nếu như anh không muốn kéo dài lâu như vậy, thì nên chia một phần ba cho cô ta, thu hết toàn bộ cổ phần về, còn về vấn đề nuôi nấng khác, chờ ba ngày sau đến Cục Dân Chính làm thủ tục phân chia lại.”

Một phần ba tài sản, con số này khiến tôi rất đau lòng, đừng nói là thành phố khác, cho dù ở thành phố này, cả đời xa hoa dâm dật cũng không tiêu hết. Lúc trước Thẩm Quỳnh Tư bỏ gian tà theo chính nghĩa, đá Tống Huy Hoàng vô dụng, câu được Chu Dung Thành ở trong giới quan chức, hiện giờ xem ra tuy rằng kết cục tình cảm bi thảm, nhưng vẫn kém kết cục chật vật rất xa.

Có một số người phụ nữ có may mắn, lại gặp được thời điểm tốt, Thẩm Quỳnh Tư ngoại trừ bằng nhiều hơn tôi, chỗ nào cũng không bằng tôi, nhưng vận may của bà ta rất tốt, không giống như tôi bị giẫm đạp không biết bao nhiêu lần rồi cuối cùng mới sướng.

Ông ta dán tay của tôi ở trên môi ông ta, cười đến mi mắt cong cong: “Bà Chu tân nhiệm, hãy chỉ bảo thêm.”

“Đảm nhiệm thứ mấy vậy.”

Xem ra là ông ta đã xem trước câu trả lời, biết tôi tinh quái, sợ không thu phục được tôi, há miệng không chút nghĩ ngợi nói: “Lần cuối cùng.”

Tôi ném giấy thoả thuận vào trong tay ông ta: “Chỉ như vậy đã xong rồi?”

Tôi ôm cổ ông ta: “Mấy năm nay thiệt thời cho ba rồi, không có câu nào dễ nghe sao?”

Ông ta cười một tiếng dán vào lỗ tai tôi nhỏ giọng nói: “Anh yêu em, bà Chu.”

Chu Dung Thành cực kỳ trầm thấp nói chữ yêu này, người đàn ông trung niên ở trên địa vị cao, khi nói chuyện sẽ cân nhắc từng câu từng chữ, mấy năm nay mặc kệ tôi gài bẫy ông ta như thế nào, ông ta đều cực ít khi có thể nói được câu hoàn chỉnh, bỗng nhiên nói một câu, lòng tôi không nhịn được nhảy dựng lên.

“Ôi, cái miệng đào hoa khó hiểu này của cục trưởng Chu cũng biết nói lời âu yếm.”

Ông ta nhíu mày hỏi tôi trước kia chưa từng nói sao?

Tôi nghiêm mặt không rên một tiếng, ông ta nói xong, sau này thỉnh thoảng lại nói.

Ngón tay linh hoạt của ông ta sửa sang lại cúc áo bệnh nhân của tôi, tôi nhìn dáng vẻ dịu dàng cẩn thận của ông ta, nghĩ sau này người đàn ông này hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về tôi, tôi không cần tiếp tục trốn trốn tránh tránh, sống những ngày tháng u tối không dám gặp người khác nữa, cuối cùng tôi cũng không phải sợ hãi bất cứ người phụ nữ nào, chỉ có người khác sợ hãi tôi, bà Chu không phải là để châm chọc mà là khen ngợi, mà là sự tôn trọng thật sự.

Loại cảm giác vui sướng này thậm chí là tiền tài cũng không mua nổi, tôi nói Dung Thành em muốn hôn anh.

Ông ta nhướng mày cười: “Bất cứ lúc nào cũng đợi, chuyện này không cần hỏi ý kiến của anh, anh đều sẵn sàng.”

Tôi như sói hư hổ ngậm lấy môi ông ta, ông ta có chút kinh ngạc, nhưng cũng vô cùng thuận theo tôi, mà kỹ thuật của tôi cũng không ngây ngô, rất nhanh ông ta không tự chủ được ôm chặt lấy tôi, từ hôn sâu biến thành hôn sâu hơn.

Hôn vài phút, tôi cảm nhận được trên bụng nhỏ có chút cứng rắn, giống như có một cây gậy chọc vào, tôi lập tức hiểu ra đó là cái gì, cười vô cùng gian manh chọc bàn tay vào ngực ông ta, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vê trên đầu vú ông ta, hai cái đùi cũng không an phận mà kẹp lấy eo ông ta, dùng sức cọ xát.

Hơi thở của Chu Dung Thành lập tức có chút gấp gáp, đầu lưỡi càng dùng sức mút tôi vào, hận không thể mút đầu lưỡi tôi vào trong miệng ông ta.

Tay tôi dần dần từ trên đầu vú ông ta đi xuống, di chuyển ở trên cơ bụng rắn chắc bành trướng của ông ta, giờ phút này thân thể căng chặt của ông ta chợt lơi lỏng xuống, đè tay của tôi lại: “Ngừng lại.”

Gương mặt ông ta chôn ở trong cổ tôi, thở hổn hển nặng nề, tôi ra vẻ không hiểu hỏi ông ta làm sao vậy, ông ta nói không sao cả, chỉ là phải dừng lại.

Tôi ngẩng đầu lên cười ha ha, lúc này ông ta mới ý thức được mình trúng kế mỹ nhân của tôi, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của tôi, hung hăng véo một cái ở trên bụng tôi: “Ai cho em lá gan này, ngay cả anh mà cũng dám gài bẫy.”

“Cục trưởng Chu nhậm chức trong bộ công an, mỗi ngày có nhiều sức hút như vậy, tiền và quyền anh không thiếu, sắc đẹp ai biết anh có chống đỡ lại được không, đương nhiên là em phải kiểm tra bất cứ lúc nào cứ cứ chỗ nào, bây giờ xem ra cũng miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, gặp được hồ mị tử hàng đầu, cục trưởng Chu nhất định sẽ tước vũ khí đầu hàng.”

Ông ta nhìn chằm chằm vào đôi môi ướt át của tôi: “Hồ mị tử còn lợi hại hơn em sao.”

Tôi nói đương nhiên rồi, nếu trong bụng là con gái, hấp thu công lực của tôi, sinh ra đứa bé cũng không phải là khó lường.

Ông ta bất đắc dĩ cười: “Vậy hai người một lớn một nhỏ cuốn lấy anh, anh còn có con đường sống sao.”

Tôi chỉ vào cái mũi của ông ta hù dọa ông ta: “Nghe nói chưa, Hồ Mị Tử sinh con ái mỗi ngày đều giặt tã nhiều hơn những đứa trẻ khác, những việc đó đều là anh làm ra.”

Ông ta hỏi tôi em làm gì.

“Em phụ trách quyến rũ anh, đỡ phải có người nhân lúc sơ hở mà xen vào.”

Ông ta nói không cần quyến rũ, công lực của bà Chu đã là giỏi nhất rồi, gặp được bà Chu mới biết gió xuân tươi đẹp cũng không đáng nhắc tới.

Chu Dung Thành ở phòng bệnh với tôi cả buổi sáng, cơm trưa xong ông ta phải về Cục thành phố phá an, tôi tiễn ông ta vào thang máy, hỏi ông ta buổi tối có tới không, ông ta nói có lẽ không tới được, Chu Tiệp thật sự phiền phức, cậu ta trở về nhà một đêm.

Cửa thang máy khép lại nụ cười trên mặt tôi cũng không còn sót lại chút gì, một đứa bé bảy tám tuổi thì biết cái gì, nhất định là Thẩm Quỳnh Tư khống chế ông ta, chưa tổ chức lễ cưới bà ta chưa thỏa mãn, muốn mượn Chu Tiệp để kéo chuyện Chu Dung Thành cưới tôi ra sau.

Trong lòng tôi tính toán phải ra ngoài giải quyết cửa ải khó khăn này như thế nào, bên trong phòng bệnh phía bên phải đang mở rộng cửa bỗng nhiên truyền ra một tiếng chửi bới tức muốn hộc máu, âm thanh nghẹn ngào cực kỳ bén nhọn, như là đã khóc rất lâu rồi.

“Vương Kiến Thiết! Anh sẽ gặp báo ứng! Cho dù là quái thai thì cũng là con trai của anh, ngay cả cốt nhục của mình mà anh cũng không nhận, cả nhà anh sẽ không được chết tử tế!” 

Tôi sửng sốt, cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc, lập tức dừng bước chân lại nhìn vào bên trong cánh cửa, một người phụ nữ dáng người có chút đầy đặn biến dạng mặc quần áo bệnh nhân, tóc tai bù xù đi tới đi lui bên giường, cả người toả ra sát khí và giận dữ, gương mặt cũng dữ tợn vặn vẹo.

Tôi có chút buồn cười, bên ngoài giới này, nói nhỏ cũng có mấy trăm cô gái, nói lớn cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, đi nhà vệ sinh công cộng cũng có thể gặp nhau, trước mắt còn không phải là người mẫu Mai Ngọc nhóm cấp dưới đầu tiên của chị Bối sao.

So sánh với lý lịch của cô ta, tôi cũng chỉ có thể coi là nhóm thứ hai.

Chỉ là dáng vẻ hiện giờ của Mai Ngọc làm tôi có chút không nhận ra, đã từng là cô gái liếc đưa tình vô cùng phong lưu, người mẫu trẻ trong cuộc bình chọn của giới Phong Nguyệt tỉnh Quảng Đà, khách hàng ở phía Bắc đều bỏ phiếu cho Mai Ngọc, nói cô ta là người đẹp đại biểu cho phía Nam, gương mặt không xinh đẹp, nhưng dịu dàng quyến rũ từ trong xương cốt, trên giường cởi quần áo giống như cây thuỷ sinh, chỉ là động tác không kịch liệt, có bản lĩnh khiến đàn ông không màng sống chết.

Cô ta thay đổi quá lợi hại, quả thực từ một cô gái biến thành bác gái, tôi thử thăm dò gọi chị Mai Ngọc? Cơ thể cô ta cứng đờ, xoay người nhìn về phía tôi, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Linh San?”

Cô ta còn chưa kịp nói thêm gì nữa, người đàn ông ở bên kia điện thoại đã chửi ầm lên: “Cô sinh ra cái thứ gì vậy, cô còn có mặt mũi tìm tôi đòi tiền? Con mẹ nó quá đen đủi! Không chỉ là tôi không nhận, thứ cô sinh ra kia cũng sẽ không có ai nhận cả! Tôi là người làm ăn, tôi rất chú ý mê tín, cô có biết đây là quỷ đòi nợ hay không!”

Mai Ngọc tức giận đến cả người run rẩy: “Nó là con của anh, lúc trước kiểm tra thai kỳ đã nói có vấn đề, anh cảm thấy là con trai nên không bỏ được, nhất định muốn tôi sinh ra, tôi hỏi anh nếu như bị tàn tật thì phải làm sao, anh nói anh nuôi, bây giờ đứa bé được sinh ra rồi, con mẹ nó anh nói chuyện giống như đánh rắm vậy!”

Người đàn ông cũng tức giận quát: “Nó là bị tàn tật sao? Nó là quái thai! Cô đừng tìm tôi nữa, cô sinh thì cô tự nghĩ cách. Nếu như cô vẫn quấy rầy tôi, tôi sẽ khiến cho cô không thể tiếp tục sống ở đặc khu nữa!”

Mai Ngọc lại lớn tiếng mắng vài câu, nhưng đối phương đã cúp điện thoại rồi, cô ta lại gọi tới nhưng chỉ vang lên tiếng nhắc nhở đã tắt máy, cô ta tức giận ném mạnh điện thoại trên mặt đất, rơi xuống vỡ nát chia năm xẻ bảy.

Bộ quần bệnh nhân vì động tác của cô ta quá mạnh mà vặn xoắn lại, lộ ra da thịt trắng nõn của cô ta, trong giống như con heo bị cao lông.

Chị Bối chưa từng sinh con, nhưng lại là người rất từng trải, phụ nữ mang thai sinh con lớn hơn điểm mấu chốt kết hôn và ly hôn, hơi chậm trễ một chút, thì từ cô gái như hoa như ngọc biến thành một đống thịt, chính bản thân phụ nữ khi soi gương cũng cảm thấy không chịu nổi, ờ trong mắt đàn ông căn bản chính là không chút ham muốn.

Cô ta ôm mặt ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, thịt trên cả người cũng rung lên theo, cô ta gào khóc thảm thiết làm kinh động đến y tá ở trong ca trực, vội vàng chạy tới xem cô ta, hỏi tôi có phải người nhà cô ta tới rồi không, nhớ qua đó đóng tiền viện.

Tôi nghe xong không thể hiểu được, Mai Ngọc cũng là cô gái có tiền, sao có thể thiếu chút tiền viện được, tôi hỏi y tá biết tại sao lại như vậy không.

“Cô ấy sinh ra một bào thai, nhưng mà lại là quái thai, hai cái đùi dính vào với nhau, còn môi thì hở hàm ếch, thực quản tắc nghẽn, ai nha quả thực là chiếm toàn, vừa được sinh ra vô cùng khủng bố, khiến bác sĩ mổ chính của chúng tôi cũng bị doạ sợ, mời rất nhiều chuyên gia kho nhi mới giữ được mạng đứa bé, người đàn ông của cô ấy nhìn thoáng qua đứa bé thì không trở về nữa, có lẽ là cô ấy không có tiền, nợ bệnh viện hai tỷ ba hai tỷ tư, cũng không thể đuổi đi. Ôi, bà Chu quen cô ấy sao?”

Tôi gật đầu nói quen, tiền tôi sẽ đóng, hãy đưa thuốc đừng ngừng.

Cô ta cười nói nếu là bạn của bà Chu, vậy thì tất nhiên sẽ không thiếu tiền, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm.

Tôi đi vào phòng bệnh đỡ Mai Ngọc từ trên mặt đất lên, cô ta nghe thấy tôi nói chuyện đóng tiền thay cô ta, khóc lóc cảm ơn tôi, quay đầu nhìn thoáng qua chiếc giường em bé trống vắng bên giường bệnh, đôi mắt ngập nước phát ra một tia lạnh lẽo và tuyệt vọng.

“Vốn định mẹ quý nhờ con, kết quả là mơ tưởng viền vông, cũng không biết gặp phải nghiệt ngã gì, sinh ra một súc sinh người không ta người quỷ không ra quỷ, tôi xem như bị hủy hoại trong tay anh ta. Nửa đời sau không thể trông cậy vào chó má nào, đã quá lớn tuổi để làm người mẫu, lại đã sinh con, vết dao to như vậy, có khách hàng nào cần tới chứ.”

Cô ta nghiến răng nghiến lợi vuốt ve vết sẹo vẫn chưa khép lại ở bụng: “Linh San, giây phút nhìn anh ta qua lớp của kính kia, tôi thật sự hận không thể tự tay bóp chết anh ta, còn không bằng không sinh ra, bây giờ anh ta không cần tôi, tôi mới phát hiện mình đã hết đạn hết lươn. mấy năm nay đầu óc tôi ngu muội, cũng không tích cóp được bao nhiêu tiền, chút tiền tích cóp này của mình căn bản là không gánh nổi, tôi rất hối hận, nếu nghe lời chị Bối nhìn thấu gương mặt thật của anh ta, thì bây giờ cũng không đến mức rơi vào tình cảnh như vậy, đúng là một bước sai, thua hết cả bàn cờ.”

Tôi an ủi cô ta vài câu, nói cô ta cứ nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng chuyện tiền nong. Sau đó quay về phòng bệnh gọi điện thoại cho chị Bối, nói chị ta cho tôi mượn sáu trăm triệu trước, tôi xuất viện thì sẽ trả chị ta, chị ta hỏi tôi xảy ra chuyện gì, tôi suy nghĩ một chút nhưng vẫn không nói tình trạng của Mai Ngọc cho chị ta, chỉ nói tôi cứu cấp cho bạn.

Loại chuyện này không thể dùng tiền của Chu Dung Thành, phải đụng đến tiền tiết kiệm của mình, Mai Ngọc thật sự rất đáng thương, tôi cũng không đành lòng thấy chết mà không cứu, chị Bối làm việc rất nhanh chóng, chưa đến một giờ đồng hồ đã cầm tiền tới.

Tôi nói chị ta chờ tôi ở phòng bệnh, dẫn một cảnh sát đi xuống dưới lầu của khu nằm viện đóng tiền, cửa trước đối diện cửa sổ, bên ngoài có hai chiếc xe hơi màu đen đỗ song song, bốn phía xung quanh xe có vệ sĩ canh gác, nhìn rất là khí phái.

Tôi hỏi cảnh sát đây là bà chủ nhà nào tới khám bệnh, anh ta nói nhìn biển số xe thì là từ thành phố Hải Châu tới.

Lồng ngực tôi đột nhiên nghẹn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.