Chu Tiệp không nói nên lời, đôi tay nhỏ bé siết chặt lại thành quyền. Chu Dung Thành lớn tiếng quát mắng cậu ấy: “Rốt cuộc là ai dạy con những lời này, là mẹ con đúng không?”
Chu Tiệp ngẩng đầu, trên mặt là vẻ cô đơn và tức giận: “Nếu không phải do bà ta, ba sẽ bỏ rơi mẹ ư?”
Chu Dung Thành không ngờ cậu ấy không khóc không quậy quá, mà lại bình tĩnh đứng đó hỏi ông ta một câu như thế, hoàn toàn không giống một đứa nhỏ tám tuổi chút nào. Trong lúc nhất thời, ông ta sửng sốt cứng đờ cả người, không biết trả lời thế nào.
Chu Tiệp chỉ tay về phía tôi: “Nếu như không có bà ta, chắc chắn ba mẹ vẫn còn đang sống chúng với nhau. Từ khi bà ta cướp ba đi mất, mẹ rất hiếm khi cười."
Cậu ấy vừa dứt lời, hai khóe mắt đã ửng đỏ hết cả lên. Cậu ấy xoay người, có vẻ như muốn về phòng, Chu Dung Thành nhéo phần giữa trán, gọi với lại: “Nếu như không có dì Hà, ba và mẹ cũng sẽ tách nhau ra. Thế giới của người lớn có rất nhiều chuyện đúng, cũng có rất nhiều chuyện sai. Con cho rằng dì Hà là người xấu, nhưng dì ấy cũng có rất nhiều mặt tốt. Con nghĩ mẹ con rất tốt, nhưng mẹ con cũng có cái sai của mình. Con nên dùng tình cảm để cảm nhận xem một người là tốt hay xấu mới phải."
Chu Tiệp hỏi ngược lại rằng mẹ cậu ấy sai ở chỗ nào.
Chu Dung Thành nói: “Khi lớn lên con sẽ hiểu, người lớn rất là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157657/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.