Người phụ nữ mắng tôi vì thói trăng hoa lại đứng dậy nhường ghế cho tôi, tươi cười rạng rỡ, trông đúng là đâm bị thóc chọc bị gạo hai mặt mà, tôi hoàn toàn không thể nhớ là đã gặp bà ta ở đâu, có lẽ là vừa nãy tôi đã chạy ra ngoài chơi, tranh cao thấp cùng loại tép riu như thế này thật là mất giá, không sợ trộm nhưng sợ trộm thù dai, hà tất phải khiêu khích một phụ nữ không liên quan.
Tôi không thể hiểu nổi, vợ của cục phó Mã tươi cười chào tôi, tôi bắt tay với bà ấy, chiếc nhẫn ruby khổng lồ trên ngón áp út của bà ấy cực kỳ sáng, tôi nói đây là đồ tốt, bà ấy vui vẻ nâng nó lên và khoe hai lần: “Ông Mã đi công tác ở Hoàng Đông, được người ta tặng, nên đem về cho tôi, tôi còn nghĩ anh ấy phải lấy lòng cái móng chân ngoài kia chứ, coi như anh ấy còn có lương tâm.”
”Ồ, cục phó Mã dám nhận quà? Cục trưởng Chu ở Cục thành phố đã nói rất nhiều lần, lá gan của ông ta cũng không nhỏ nhỉ, bà lại đeo nó khoe ra như vậy, không sợ xảy ra chuyện gì sao?”
Vợ cục phó Mã quay đầu trừng mắt với người phụ nữ kia: “Chỉ có mấy người các người biết, nếu thật sự có việc thì chính là do cô nói, miệng người khác cũng không nát như miệng của cô.”
Vị phu nhân kia biến sắc, bà ta lẩm bẩm vài câu rồi ngồi lại chỗ của mình, Trần Khiết đứng dậy ôm lấy tôi: “Vui mừng thay cho chị, chị em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157654/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.