Người trong giới trước nay chưa từng thấy Kiều Dĩ Thương như vậy. Ông ta mỗi câu nói ra đều mang lãnh khí khiến người đối diện không rét mà run. Bỗng nhiên lại gọi tôi một cách ôn nhu như nước khiến Hổ Trắng vốn phóng đãng cũng cảm thấy sửng sốt. Ông ta nhận thấy bầu không khí có vẻ bối rối liền cười lớn, kéo Tuyết Nhi vào lòng, mơn chớn đôi môi đỏ mọng của cô ta, nói: "Người được anh Thương đưa đến hẳn là người rất có năng lực. Chắc chắn không chỉ là một chiếc gối thêu hoa mà phải có điểm đặc biệt hơn thế.”
Hổ Trắng cúi xuống nâng cằm Tuyết Nhi, cắn một cái lên môi cô ấy: “Em có dám nắm chắc phần thắng không?” Tuyết Nhi liếc ánh mắt gợi tình về phía Kiều Dĩ Thương, nũng nịu nói: "Em cùng anh Hổ vào Nam ra Bắc, từng qua bao nhiêu bàn khó dễ, chẳng lẽ còn phải sợ ai sao?”
“Tôi chỉ là kẻ hèn mọn mà thôi.” Anh Hổ rất thích cách nói chuyện ngon ngọt của Tuyết Nhi, ông ta cao hứng nhìn tôi: “Nếu không sử dụng triệt để kỹ năng của cô đây, e rằng không thể thắng được bảo bối của tôi." Tôi bày ra nụ cười phong tình vạn chủng “Còn cần kỹ năng gì ư? Không phải giao cho Dearler là được rồi sao.”
Tuyết Nhi che miệng bật cười : “Xem ra anh Thương thật sự là tìm người mua vui. Có lẽ một chút giúp ích cũng không có. Như này em có phải là ỷ mạnh hiếp yếu rồi không?”
Cô ấy nũng nịu dựa vào vai Hổ Trắng: "Anh còn nói em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157520/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.