Khi tôi hỏi những lời này đã dùng hết sức lực toàn thân. Tuyệt vọng vô cùng đánh sâu vào đầu tôi, cốt nhục tôi một cách oanh liệt, tra tấn tôi đến mức không thể nhịn được. Gương mặt Kiều Dĩ Thương không chút thay đổi, hai ngón tay thon dài nắm nhang vãn sinh. Khói từ nhang hóa thành một làn khói màu xanh lam mờ ảo, giống như một tấm mành ngăn cách tôi và ông ta. Ông ta hơi đăm chiêu nhìn đầu nhang.
“Cô chủ Hà xem trọng tôi quá. Chu Dung Thành không phải kẻ dễ dàng để cho người khác tính kế anh ta. Tôi có bao nhiêu năng lực mà có thể khiến cho một cục trưởng hy sinh còn không tìm được thi thể chứ.”
Ông ta vươn tay ra phía sau, phó cục Mã có thể thấy ông ta đang nói cái gì đó với đội trưởng Vương. Bảo mẫu quỳ gối bên cạnh tôi đứng dậy, một lần nữa đưa cho ông ta ba cây nhang. Kiều Dĩ Thương châm nhang hơi quá tay trước mặt tôi. Nhang vỡ gãy xuống thành rất nhiều mảnh, có hơi chật vật.
“Chu Dung Thành và Triệu Long lựa chọn ngọc nát đá tan, một bên muốn bao vây tiêu diệt bên kia, bên kia bị buộc không thể không chiến đến chết. Bọn họ cuối cùng tự đi tìm đường chết, có quan hệ gì với tôi đâu.”
Ông ta dừng một chút, ý tứ hàm xúc nói: “Nếu nhất định phải tìm quan hệ với tôi thì cũng là cô chủ Hà. Chuyện tình cũ của chúng ta tôi không phủ nhận.”
Gương mặt ông ta kiên nghị lại nhuốm nét phong trần, không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157512/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.