Câu nói của Kiều Dĩ Thương khiến tay tôi run lên, ly rượu tôi đang cầm đổ ra khỏi lòng bàn tay, rượu bắn ra làm ướt váy của tôi và Thường Cẩm Hoa, bà ta kêu lên một tiếng, trong vô thức nhảy lên và dậm chân tại chỗ, vén váy khiến, rượu bắn tung tóe trên mặt đất, bà ta nhìn thấy ngực tôi bị ướt sũng, vạch viền dưới của áo ngực và phần ren màu tím lấp ló, ngay lập tức rút khăn giấy ra và che lại, sắc mặt rất không tốt.
Tôi cầm hộp giấy đưa qua xin lỗi bà ta, bà ta không có thời gian để ý những điều này, vừa lau vừa kéo tay áo của Kiều Dĩ Thương: “Quần áo của cô Hà bị bẩn rồi, anh tìm phục vụ lấy khăn và sấy khô cho cô ấy, viền cổ áo của cô ấy không tốt để đi ra ngoài, phải hong khô mới được.”
Thường Cẩm Hoa thấy Kiều Dĩ Thương bất động, vô cùng lo lắng muốn kéo ông ta rời khỏi, trước tiên phải chuyển đổi tình thế, nhưng bà ta còn chưa kịp nắm lấy tay ông ta di chuyển, ông Thường bất ngờ đặt đũa xuống bàn một cách nặng nề. Sắc mặt ông ta u ám đáng sợ đến dọa người, như thể bầu trời trước khi một trận mưa giông ập đến, bầu trời bao phủ bởi bóng tối, không có ánh sáng, đến bầu trời cũng không nhìn thấy, chỉ là một đám khói, có thể nuốt chửng con người bất cứ lúc nào.
“Anh nói lại một lần nữa xem.”
Ánh mắt ông ta lướt qua tôi một cách sắc bén, cuối cùng dán chặt lên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157483/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.