Giọng điệu của Kiều Dĩ Thương giống như một người đàn ông bình thường nhất đang níu giữ một người phụ nữ, dịu dàng, thuần khiết, không hề có chút tạp chất và dục vọng nào. Nghe thấy những lời này, cố họng tôi như ngẹn lại: “Không đi.”
Thân thể ông ta nằm phía trên tôi, hơi thở đậm chất đàn ông mạnh mẽ xâm chiếm tôi: “Đây là cô nói đấy.”
Tôi xì một tiếng, bật cười, cười đến mức khóe mắt chợt ướt, mũi cũng thấy chua xót khó chịu. Tôi cố gắng trốn vào trong chăn, che kín mặt mình, đưa tay đẩy ông ta ra khỏi giường: “Mau về đi, muộn quá rồi, trên đường tối lắm.”
Kiều Dĩ Thương nắm lấy mặt tôi, hôn lên môi tôi. Có lẽ đầu ngón tay ông ta đã chạm phải giọt nước mắt trên mặt tôi nên ông ta hơi khựng lại nhưng không nói câu nào. Ông ta đứng dậy, mặc quần áo tử tế, điện thoại ở đầu giường reo lên rất nhiều lần, tôi bảo ông ta nghe máy đi nhưng ông ta nói không vội. Tôi liếc nhìn màn hình, không nhìn thấy là ai gọi tới, nhưng Thường Cẩm Hoa không phải loại phụ nữ bám rịt lấy chồng khiến chồng chán ghét, có lẽ là cấp dưới của ông ta.
Có thể thấy gần đây ông ta rất bận rộn. Ông ta không trực tiếp nhúng tay vào việc liên quan đến lô heroin này nhưng thật ra ông ta lại là người sau màn, thao túng toàn bộ. Hàn Bắc chẳng qua chỉ là một công cụ của ông ta mà thôi. Cả cái đất Quảng Đà này cũng chỉ có Kiều Dĩ Thương mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157470/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.