Tôi phải thức trắng cả đêm trong tư thế bị trói như vậy. Bất luận tôi gào thét đến mức nào thì bảo mẫu cũng không nghe thấy. Cửa sổ và cửa ra vào đóng chặt làm tiếng la hét của tôi bị ngăn cách tuyệt đối ở trong căn phòng này. Vì phải kêu cứu khàn cả cổ khiến cho cổ họng của tôi vô cùng khô khốc, cuối cùng gần như không thể phát ra tiếng được nữa. Tôi phải từ bỏ việc giãy dụa và chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bầu trời trắng xóa qua tấm kính xuyên tấm rèm cửa trong suốt.
Giờ phút này tôi rất nhớ Chu Dung Thành, bởi vì màu trắng này làm mắt tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như một nắm xương cốt, một nắm xương cốt mà có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Rất nhiều người trên đời này căn bản là cái gì cũng không nắm bắt được, đến và đi cũng đều vội vàng như vậy, sống như những kẻ ngốc.
Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua những đám mây, xuyên qua kẽ lá và những viên gạch mà rơi trên bậu cửa sổ đầy bụi, tôi hốt hoảng khi nghe thấy tiếng khóa cửa được vặn mở, cô bảo mẫu cầm ly nước từ ngoài bước vào, lối đi tràn ngập gió, có chút hơi lạnh làm tôi rùng mình một cái. Bà ta nhìn thấy tôi đang trần truồng nằm trên giường, thậm chí còn có rất nhiều vết đỏ hằn lên trên người. Bà ta trừng mắt lớn, mở miệng gọi tôi, kinh ngạc mà run lên suýt chút nữa đã ném cái ly xuống đất.
Phải một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157466/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.