Tim tôi bỗng nghẹn lại.
Anh ta nói là người của cảnh sát mà không phải cảnh sát, vậy thì quá chính xác rồi, hoặc là anh ta chỉ điều tra qua loa, nói gạt tôi nội tình bên trong, hoặc là anh ta đã thực sự nhìn ra điều gì đó.
Cơ thể tôi bất giác lắc lư, nhưng chỉ là một giây, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía trước như một người vô tội. Người đàn ông dừng lại một chút, giọng nói của anh ta lớn hơn: “Tôi bảo cô đứng lại.”
Mặt tôi không chút thay đổi liếc nhìn súng của mình, súng của Vương Thái và Lý Trung đã bị lấy đi khi soát người, lúc này họ không còn cách nào chống cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn tính mạng tôi rơi vào nguy cơ.
Tôi nhăn mày: “Cảnh sát gì?”
Người đàn ông đó nói tôi là người được cảnh sát phái tới.
Tôi lạnh lùng cười: “Trò đùa cũng quá mức rồi đấy, cái đám cảnh sát bất tài vô dụng đấy tôi mà thèm để vào mắt à, họ mà muốn phái tôi đến đây thì cũng phải có bản lĩnh khiến tôi tâm phục khẩu phục đã.”
Tôi giơ ra tay ra ném thật mạnh khẩu súng trong tay sang bên cạnh: “Nếu tôi không phải người của cảnh sát thì anh đã thiếu vài cái tay chân rồi đấy.”
Đôi mắt của tôi sắc lạnh và đáng sợ, giọng nói có lực âm vang, trong một lúc nhất thời người đàn ông không thể phán đoán chính xác, anh ta nói đã đánh hơi thấy mùi của cảnh sát trên người tôi.
“Tôi ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157446/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.