Mấy ngày nay đặc khu lại gió mưa không ngừng, liên tiếp mưa mấy ngày rồi, dường như nước mưa mưa hoài cũng không dứt, muốn mỗi con đường nào cũng ngập hết.
Cỏ leo tường ngoài cửa sổ dưới trời mưa ngày càng phát triển tốt, đã đâm vào tận phòng, khi cắt cành cho nó, tôi ngạc nhiên phát hiện cỏ trên đời đều có thể nở hoa, hoa của cỏ leo tường một chút cũng không xinh đẹp, thậm chí âm u không sáng, màu trắng pha chút vàng, giống như khuôn mặt của một mỹ nhân đã bị năm tháng đánh bại.
Nhưng nó vô cùng kiên cường, có nét giống tôi khi lưu lạc đến thành phố này mấy năm trước, cái gì cũng không biết, ngây thơ không hiểu gì, dựa vào sự kiên trì và ác độc xé toạc cái lưới lớn của thế giới nam quyền, cắn răng chịu đựng đến hôm nay.
Trên con đường đó thân xác này đã bao lần bị vấy bẩn, đôi mắt này bao nhiêu lần trống rỗng tê dại, trước giờ tôi không dám nhìn lại.
Vào sáng sớm trời quang mây tạnh, bà lớn của phó thị trưởng yêu cầu người lái xe đem đến rất nhiều quần áo trẻ em mới tinh, chỉ là có chút không vừa lắm, giống như đồ của đứa trẻ vài tháng mặc vậy, tôi cần phải tự mình cắt may lại, tôi ở trong bệnh viện vừa lúc đang dưỡng thương không có gì làm, mỗi ngày sẽ ở trên giường may vá vậy.
Lúc Kiều Dĩ Thương không bận việc sẽ ở bên cạnh tôi, nói cho tôi kết hợp màu gì trông đẹp hơn, tôi không bao giờ nghe lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157413/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.