Tôi hỏi ông ta tại sao lại không tới đón tôi.
Lúc này ông ta mới trở lại bình thường, đứng dậy khỏi sofa đến trước mặt tôi, đưa tay lên. Tôi khẽ nghiêng người, cười quyến rũ đặt ngón tay vào lòng bàn tay ông ta rồi lùi lại sau vài bước, cả cơ thể uyển chuyển như bông hoa đung đưa. Ánh mắt của ông ta hoàn toàn dừng lại trên cơ thể nở nang sau lớp áo dài của tôi, thốt lên một câu: “Sự quyến rũ của cô không hề bị phai mờ.”
Tôi nhịn cười: “Câu này không phải là dành cho mấy người đẹp hết thời rồi sao? Anh Kiều chắc đã quên mất tôi mới chỉ hai mươi hai tuổi.”
Ông ta buông lỏng đôi tay đang giữ chặt tôi, sờ lên khuôn mặt trắng trẻo, có chút trầm ngâm mà nói: “Tôi luôn thấy thật kỳ lạ, sao lại có một cô gái trẻ trung, đạo hạnh tu luyện cao như cô chứ. Đến tôi cũng bị cô làm cho mê hoặc.”
Tôi ngẩng đầu, cọ chóp mũi vào cằm ông ta: “Anh Kiều nhận nuôi tôi đi, để tôi khỏi đi gây hoạ khắp nơi.”
Ông ta ừm một tiếng: “Đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi, không cần vội, để cô vui chơi thoải mái một thời gian nữa đã.”
“Anh định làm như thế nào?”
Ánh mắt ông ta đảo xuống dưới, dừng lại ở cúc áo đang bị mở ra, phần ngực trắng nõn nã lấp ló sau lớp áo dài khiến đôi mắt không thể rời đi.
Ông ta hỏi tôi như vậy là sao.
Tôi nói là tôi cố ý, làm như vậy mới quyến rũ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157399/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.