Nghe thấy hai từ cậu rể này, tay tôi không tự chủ được mà run rẩy, then cửa bằng gỗ từ trên khung cửa sổ tách rời, trực tiếp rơi xuống dưới lầu, vừa vặn rơi vào trên đầu một người hầu nam đi qua, anh ta kêu thảm một tiếng, ôm lấy mặt ngẩng lên, anh ta nhìn thấy là tôi, cúi lưng xuống nhặt lên chạy lên lầu, anh ta không đi vào phòng, đặt ở trên hành lang, nhỏ tiếng nói về phía hai cánh cửa đóng kín: “Cô Hà, cô ra đây lấy đi, tôi không đi vào làm phiền cô nữa.”
Giọng tôi run rẩy hỏi: “Anh Kiều trở về rồi sao?”
Anh ta nói đúng vậy, vừa mới vào sân.
Dưới chân tôi mềm nhũn, tê liệt ngồi trên bệ cửa sổ, nửa ngày cũng không có lực khí đứng lên.
Kiều Dĩ Thương vậy mà trở về trước ba ngày.
Ông ta không trở về đặc khu với tôi trước, lại đi đường vòng đến Hải Châu, nhất định là nghe thấy tin tức biết tôi không ở đó, tỉnh Quảng Đà khắp nơi đều là cấp dưới của ông ta, muốn truy xét hành tung của tôi, tuyệt đối không phải là tôi làm mất số điện thoại thì có thể ngăn cản, huống hồ ông ta nhiều ngày như vậy không liên lạc được với tôi, cũng có thể đoán ra một hai.
Ngoại trừ Thường Bình Ngô, tôi không có bất kì lí do gì biến mất rời đi.
Tôi yêu ông ta, lại ỷ lại vào ông ta, thậm chí cũng hận ông ta, tình cảm nhiều như vậy dồn vào trên người ông ta, tôi làm sao nỡ đi, làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157386/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.