Tôi hoảng sợ, hất tay của Kiều Dĩ Thương ra, lá gan ông ta lớn thật, xung quanh đều là khách như vậy, nếu có ánh mắt nhìn vào góc tối, thì lời đồn sẽ lập tức nổi lên, Thường Bình Ngô cũng không phải là Chu Dung Thành, ông ta không vì vậy mà yêu thương tôi, không nỡ bỏ tôi như vậy, chắc chắn ông ta sẽ thế mà không tha cho ta.
Tôi hốt hoảng trốn tránh, rượu tràn khỏi miệng chén, không may làm đổ một vệt lên cổ áo sơ mi trắng, chảy xuống theo những ngón tay, ông ta nghiêng người vào tôi, ý bảo tôi lấy hộ chiếc khăn trong bộ Âu phục, tôi biết ông ta sẽ không bỏ qua nếu như tôi mặc kệ, thừa lúc mọi người xung quanh không để ý, tôi liền đưa lấy ra, nhét vào tay ông ra.
Ông ta cầm một cách hứng thú, rồi hỏi tôi: “Cô Hà có biết cái gì là lương tâm cắn rứt không.”
Tôi nói rằng vốn là trộm.
Ông ta không tranh cãi với tôi nữa, dùng khăn tay từ từ lau tay áo, nán lại vài giây, Thường Bình Ngô cầm tay tôi thì bị khách tách ra, ông ta chẳng quan tâm ngoái lại xem tại sao tôi lại bị ngã, mải ứng phó với những thương nghiệp quốc doanh gian xảo nịnh nọt, ngay cả chỗ trống để thở cũng không có.
Sau khi Kiều Dĩ Thương lau sạch sẽ, liền đem chiếc khăn đầy vết bẩn giơ lên, nhìn ngược lại tia sáng: “Lúc vừa mua được chiếc khăn này cũng có hơi cố chấp, gấp thế nào cũng không được, về sau để ở trong túi một thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157351/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.