Tôi và Kiều Dĩ Thương dây dưa với nhau hai năm, cứ tùy ý yêu nhau, tùy ý từng hận nhau, cùng tùy ý say đắm không rời khỏi nhau, anh ta chưa bao giờ dùng giọng điệu van xin bất lực để níu kéo tôi lại, anh ta cứ lạnh nhạt cao quý, là người tự phụ mà tiêu sái như vậy, dường như người không vì tình mà khổ sở trên thế giới này không hề có anh ta vậy, người duy nhất sẽ không thỏa hiệp cũng chỉ có anh ta, nhưng lúc này đây tôi lại cảm nhận được sự bất lực của anh ta, sự kinh hoàng của anh ta, cả sự run rẩy của anh ta nữa.
Anh ta khát vọng đưa tôi đi đến như vậy, từng cục máu thịt trong trái tim chúng tôi, từ sớm đã im lặng không tiếng động mà lấp đầy khoảng trống của nhau, nhưng chúng tôi đã bảo vệ điểm mấu chốt chuối cùng không thể phá vỡ, buộc phải khâu lại và chống lại sự đóng quân hoàn toàn của bên kia.
Tôi cũng rất muốn quay về, trở về cái năm tôi mang thai Kiều Dĩ Từ, trở lại ngồi trên xích đu sau vườn, trở về những ngày chờ đợi Dung Thành về từ mỗi sáng sớm đến hoàng hôn kia, mỗi ngày ngoan cố không chịu cúi đầu, không chịu đối diện với trái tim của chính mình, lại không khỏi mong chờ ngày anh ấy trở về.
Nếu như Kiều Dĩ Từ không mất đi, vậy thì có lẽ tôi sẽ dốc toàn bộ sức lực, buông bỏ sự thù hận cũng chấp niệm nhớ nhung Dung Thành xuống, trở thành một Hà Linh San chỉ thuộc về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157333/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.