Chương trước
Chương sau
Đôi má bị tát nhanh chóng nóng lên, cơn đau khiến tôi choáng váng, và tôi khó có thể xác nhận điều gì đã xảy ra, như thể tôi đang gặp một cơn ác mộng.

Hơi thở nặng nhọc của Kiều Dĩ Thương đột ngột dừng lại, anh ta liếc nhìn lòng bàn tay đỏ ửng của minh, lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm và mùi hương của tôi. Anh ta không nói gì, anh ta rời khỏi phòng, đi ra ngoài uống nước, còn tôi thì cuộn tròn trên đầu giường một mình, thể xác, và lý trí như bị tê liệt.

Anh ta là một người đàn ông cứng đầu, tôi cũng là một người phụ nữ cứng đầu.

Chúng tôi đều đang sống trong những xung đột và tranh đấu vội vã, ngoài việc làm tình, chúng tôi lại ở quá xa nhau, chúng tôi đã xa nhau một khoảng thời gian, khoảng thời gian tham gia tiệc tùng linh đình, tôi và anh ta đã gặp nhau và chạm vào nhau. Anh ta không hoàn toàn là của tôi, và tôi cũng không nên thuộc về anh ta, tôi đã bỏ qua tội lỗi và lỗi lầm của bản thân tôi trong suốt thời gian này.

Anh ta là kẻ phong lưu chạy trốn khắp thế gian, anh ta không thể rửa sạch bàn tay đầy tội ác. Thế giới sẽ không cho anh ta một con đường trở lại, cũng không cứu rỗi trái tim anh ta, anh ta không thể quay đầu lại, anh ta biết sự ổn định không thể làm tôi hài lòng và tôi cũng biết rằng tôi không thể trao cho anh ấy sự trung thành nào đó.

Anh ta nói tình yêu thỉnh thoảng gặp thì cũng chỉ để mua vui, tôi nói tình yêu đùa mà thành thật.

Ban đầu chúng tôi cùng diễn một cảnh, vở kịch về quyền lợi, mưu kế và dục vọng, chỉ là chúng tôi đã vi phạm quy tắc của một diễn viên, cuối cùng tất cả đều rơi vào vòng xoáy.

Lần này tôi đến là vì Hắc Lang, Kiều Dĩ Thương nhất định sẽ tức giận, có ý định giết chết và giam cầm suy nghĩ này của tôi, bởi vì tôi thậm chí không biết mình sẽ đi hết con đường này như thế nào.

Tôi bị vướng vào giữa hai người đàn ông, và anh ta bị vướng vào giữa ba người phụ nữ.

Yêu và ghét, đúng và sai, người trong vở kịch này đều không thể nhìn thấu, huống chi người ngoài vở kịch.

Tôi cầm chiếc gương đặt trên đầu giường nhìn vào phía mặt trái của tôi hồi lâu, tiếng va chạm của ly rượu ngoài cánh cửa đột nhiên dừng lại, dường như anh ta đã rời đi.

Ánh trăng nhuộm vàng những ngọn cây, lọt qua những kẽ hở chiếu vào bệ cửa sổ và ánh đèn le lói mắc kẹt lại trong kẽ hở đó.

Đêm khuya sương dày đặc, mùa đông của Vân Giang vẫn ấm hơn mùa đông của Quảng Đà.

Nếu không có Tát Minh Kiều và Hắc Lang, tôi và Kiều Dĩ Thương cũng sẽ không thành ra như vậy.

Mảnh tình cảm này nở trên vách đá, nở dưới biển sâu, nở dưới gông cùm của đạo đức và thế tục, nở dưới móng sắt của những luân lý làm người, chỉ tồn tại trong gió và trăng, nhưng không tồn tại trong thực tế.

Sự vụng trộm nở hoa rất đẹp, nhưng lại không kết trái.

Tôi nằm xuống và lặng lẽ nhìn những bóng trăng sao lấp lánh trên trần nhà, khoảng nửa giờ sau, Kiều Dĩ Thương từ bên ngoài trở về.

Anh ta lặng lẽ tiến lại gần, tôi liền nhắm mắt giả vờ ngủ, nín thở, nghe hơi thở của anh ta để phân biệt phương hướng, anh ta ghé vào đầu giường, dừng lại ở trên cặp lông mày của tôi, đôi môi rất mềm mại, không trọng lượng sợ làm tôi thức giấc. Những ngón tay nhuốm mùi thuốc lá và rượu lướt qua khuôn mặt nóng bừng và sưng tấy của tôi.

Tôi không khỏi run lên, anh ta lập tức rút tay lại, cho đến khi tôi khôi phục sự bình tĩnh và không tỉnh lại, anh ta lại đưa tay xuống.

Anh ta vuốt ve mặt trong vài giây, cho đến khi những ngón tay ấm áp trượt từ mặt tôi xuống cổ và chạm vào từng centimet da thịt rồi dừng lại trên đó. Không khí đột nhiên trở nên đông cứng và lạnh đi, cái lạnh u ám xâm chiếm tôi, giống như một tảng băng từ trên trời rơi xuống.

Tôi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, mái tóc dài của tôi bị Kiều Dĩ Thương kéo mạnh, cả người tôi như bay lên, tôi đau đớn hét lớn, nhanh chóng mở mắt ra, anh ta im lặng không nói gì, kéo tôi vào ngực anh ta.

Tôi vô cùng khó khăn mới có thể ngước khuôn mặt tiều tụy nhìn lên anh ta, trong mắt anh ta bừng lên một ngọn lửa, ngọn lửa kia mãnh liệt tàn bạo như đang hừng hực thiêu đốt tôi, thiêu đến mức không còn lại gì nữa.

"Hà Linh San, tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, cũng chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác bị phụ nữ phản bội, tôi chưa bao giờ cảm thấy có điều gì đó ngoài tầm kiểm soát của mình, tôi đã tạo ra cho cô một ngoại lệ."

Ngón tay anh ta hung hăng giật mạnh da đầu tôi, tôi cảm giác được sự đau đớn, cảm giác được sự tàn bạo và giam cầm của anh ta, từng đợt đau đớn đến tê dại ập tới, tôi không hề thích cảm giác không phản kháng lại, mất đi sự nũng nịu lẳng lơ của ngày xưa, sự thô bạo ngấm ngầm hiện lên trong tôi, tôi cắn răng gằn từng chữ một: "Buông tôi ra."

Anh ta không chịu, tôi không cầu xin sự thương xót, sự bướng bỉnh cứng đầu của tôi, giống như một bình xăng, càng làm cho cơn giận của anh ta thêm mạnh mẽ: "Đã ngủ chưa?"

Anh ta đột nhiên hỏi ra như vậy một câu, khuôn mặt tôi cứng đờ, há miệng thở dốc không trả lời, loại phản ứng này của tôi trong mắt anh ta chính là đắc ý, sự thù địch của anh ta lập tức tăng lên, từng lớp từng lớp, che đi bộ dạng ban đầu của anh ta, như thể tích tụ trong cơ thể một sự ham muốn hủy diệt cả thế giới.

Anh ta buông tóc tôi ra, bàn tay nóng rát vuốt ve ngực tôi, đưa tay xuống rốn và luồn vào giữa hai chân tôi: "Anh ta chạm vào đây sao, anh ta đã làm gì?"

Khuôn mặt thanh tuấn của anh ta toát lên vẻ lạnh lùng tột độ trong cơn tức giận: "Để tôi xem nó kịch liệt đến mức nào.”

Anh ta không nhịn được, xé rách đồ ngủ của tôi, kiêu ngạo lột đồ tôi, cởi sạch, thân thể trơn bóng lạnh lẽo của tôi rơi vào lòng bàn tay anh ta, không có chỗ thoát ra, mặc cho anh ta sỉ nhục, mặc cho anh ta xem.

Kiều Dĩ Thương tức giận lật ngược đèn bàn, ánh sáng đột ngột chuyển từ mờ ảo sang chói chang, chiếu sáng mọi ngóc ngách trong phòng, sau đó khúc xạ ánh sáng từ bức tường vào trung tâm, tất cả đều hội tụ vào tôi. Anh ta nhìn tôi trần truồng hồi lâu, mới tìm được một vết hôn bạo lực, lông mày anh ta nhíu lại, khát máu hung bạo, thô bạo tách hai chân tôi ra, hung hăng đâm ngón tay vào chỗ đó của tôi: "Cô ở dưới người anh ta có phải còn lẳng lơ hơn khi làm với tôi không?"

Tôi không hề chuẩn bị, cắn chăn khóc nức nở, trước mắt tôi hiện lên cảnh tượng anh ta và Dung Thành vì mình mà suýt đánh nhau, lúc đó Dung Thành cũng tức giận như vậy. Mà lúc này những áp lực và cam chịu của Dung Thành, tôi đều cảm nhận vô cùng rõ ràng.

Kiều Dĩ Thương kéo tôi từ trên giường tới chỗ anh ta, bóng dáng cao lớn đè tôi xuống, và ngón tay càng đi sâu hơn khi anh ta cúi xuống: "Sướng không? Hà Linh San, mặc kệ cô phóng đãng như thế nào, tôi có thể ngày ngày đêm đêm quan hệ với cô, làm đến mức cô chán chuyện này, làm đến mức cô khóc lóc van xin. Cô muốn thoải mái, tôi có chết ở trên người cô cũng được. Nhưng nếu có lần sau, tôi phát hiện người khác lưu lại dấu vết trên người cô, tôi sẽ giết chết cô."



Nỗi đau xé lòng ban đầu đã qua đi, tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt bình thản, Kiều Dĩ Thương ghét sự điềm đạm của tôi, ghét thói đạo đức giả của tôi, hận không nhìn rõ rốt cuộc là tôi yêu hay hận, giả hay thật. Anh ta chạm mũi vào mặt tôi, tôi càng nhìn rõ đôi mắt đỏ như máu của anh ta, năm ngón tay của anh ta xiết chặt, cằm tôi suýt nữa bị bóp nát, tôi đau đến phát run, nhưng vẫn không chịu hé răng.

Tôi nắm lấy tấm ga trải giường bằng một tay để giữ thăng bằng, tay kia giữ cổ tay anh ta, móng tay nhọn và mảnh của tôi cắm vào da thịt anh ta. Tôi cảm thấy một sự nhớp nháp và ẩm ướt, giống như máu.

"Anh có tư cách gì mà chất vấn tôi, tôi chưa bao giờ thật sự thuộc về anh, chúng ta chỉ là tình nhân, thích thì ngủ, không thích thì tan, tình nhân có thể có một người, cũng có thể có vô số. Nếu tôi không có lương tâm, vài năm nữa còn có thể cưới chồng, trở thành vợ của người khác, sinh ra đứa con không có bất kì quan hệ gì tới anh."

Kiều Dĩ Thương cười lạnh lùng: "Nếu cô dám, tôi sẽ giết cả nhà người đàn ông kia, để cô tận mắt nhìn thấy đã có bao nhiêu người vì sự tùy tiện của cô mà chết."

“Người làm chuyện đó chỉ có thể là tôi, Hà Linh San, cô có trốn nơi nào cũng không thoát được tôi."

Tôi há miệng thở hổn hển, lồng ngực như muốn rách toạc ra, vỡ nát, những viên gạch đè lên chôn vùi tôi sâu trong đó, tôi không còn nơi nào để thoát ra, không còn nơi nào để đi nữa.

"Ngoại trừ tờ giấy đó, tôi có thể cho cô mọi thứ, người phụ nữ có được tờ giấy đó thậm chí còn không được bằng một phần mười những thứ cô có. Cô muốn giết tôi, lợi dụng tôi, tính kế với tôi, nếu không phải cô mà là người phụ nữ đó làm, cô ta đã sớm biến mất. Lúc trước cô ở bên cạnh Chu Dung Thành, sống trong cảnh sợ hãi, ngoan ngoãn phục tùng. Lo lắng bị người khác thay thế được, lo lắng anh ta sẽ chán ghét cô, tôi và anh ta hoàn toàn trái ngược nhau, Hà Linh San, cô có thể tự so sánh."

Vẻ ngoài thanh tú và mỏng manh của tôi dần dần xua đi sự bạo lực và làm dịu đi sự cứng rắn của anh ta, cánh tay nắm lấy cằm tôi dần buông lỏng và di chuyển lên lông mày, anh ta nhìn xuống tôi như thể muốn nhìn vào trái tim tôi.

"Đôi khi tôi rất muốn để cô rời đi, nhưng để cô rời đi có thật sự làm tôi thoải mái, vui vẻ hay không. Không phải người đàn ông nào cũng có thể nặng lời với cô nhưng không bỏ được cô, lại còn không ngừng nuông chiều cô. Cũng sẽ không có ai chấp nhận cô trăng hoa, mưu kế, chấp nhận cô không có nguyên tắc, làm điều bậy. Khi đó cô sẽ chủ động trở về, không bao giờ rời đi nữa."

Anh ta bỏ tôi lại, đắp chăn bông cho tôi rồi đứng yên bên giường, cho đến khi tôi kiệt sức đến mức nhắm mắt lại, anh ta lặng lẽ bôi thuốc mỡ lên hai má sưng đỏ của tôi: "Bất luận cô muốn làm gì, bất luận anh ta còn sống hay đã chết, tôi giải quyết xong chuyện Tam Giác Vàng sẽ rời đi một thời gian. Cô muốn tự quên hay để tôi giúp cô quên."

Tấm chăn ấm áp và mềm mại bao bọc lấy tôi, ánh sáng mờ ảo lặng lẽ, tôi chìm vào giấc ngủ khi anh ta chăm chú nhìn tôi.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, vết sưng trên má của tôi đã biến mất, chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần tây màu cà phê treo sau cánh cửa cũng không còn nữa, thay vào đó là bộ đồ vest đen của anh ta, đầy những nếp gấp khi tôi giãy dụa vào tối qua.

Tôi mở cửa, nhìn thoáng qua A Lỗ, anh ta nghĩ tôi muốn hỏi Kiều Dĩ Thương đi đâu, anh ta nói hôm nay Kiều Dĩ Thương đi gặp Tát Minh Kiều, có hẹn cưỡi ngựa.

Tôi nhấc chân lên ngực anh ta mà không hề báo trước, anh ta lảo đảo lùi về phía sau, quỳ gối trên hành lang.

Tôi lạnh lùng nói: "Cậu ngày đêm đi theo tôi, nên biết ai là chủ của cậu, nếu cậu đứng núi này trông núi nọ thì trở về bên cạnh Kiều Dĩ Thương đi, đi theo chăm sóc cho chủ cũ của cậu."

A Lỗ biến sắc: "Hà tiểu thư, tôi không hiểu ý của cô."

"Cậu giúp anh ta giám sát tôi."

Anh ta nói không có chắc như đinh đóng cột, hoạt động của tôi anh Thương cũng không hỏi tới, anh ta cũng không chủ động nói.

Tôi cười lạnh lùng: "Ngoại trừ anh, tất cả những người tôi tiếp xúc mấy ngày nay đều là người của tôi. Kiều Dĩ Thương cho anh tiền công, ra lệnh cho anh làm việc, anh báo cho anh ta cũng là điều dễ hiểu, nhưng người không trung thành với tôi, tôi cũng sẽ không dùng tới."

Anh ta còn muốn giải thích, tôi nheo mắt lại, ánh sáng sắc bén nguy hiểm bắn ra như một thanh kiếm sắc bén, anh ta lập tức dừng lại, cúi đầu chào tôi và rời khỏi hành lang.

Đuổi A Lỗ đi xong, tôi ở Vân Giang, đi ra ngoài cũng không thể không có một người vệ sĩ, tôi nhờ Nhị Đường Chủ sắp xếp cho tôi hai người thân cận, một nam một nữ, khả năng chiến đấu rất tối, tôi cũng đổi tên cho họ, người đàn ông tên A Thạch, người phụ nữ tên A Bích, một bước cũng không rời khỏi tôi, chỉ nghe duy nhất mệnh lệnh của tôi.

Buổi tối, tôi chuẩn bị ra ngoài đi dạo, tôi đã quen với địa hình của Tam Giác Vàng, Kiều Dĩ Thương giờ này vẫn chưa trở về, bữa tối cũng không ăn với tôi. Chúng tôi cứ như vậy với nhau, không ai chịu cúi đầu, với lại Tát Minh Kiều cũng sẽ không chịu để anh ta đi.

Tôi gọi A Bích vào giúp tôi sửa sang lại váy áo, lúc cô ta phủi bụi trên áo tôi, đột nhiên mở miệng hỏi: "Hà tiểu thư, số hàng kia trả lại cho ông K sao?"

Tôi vừa trang điểm vừa nói: "Vẫn chưa giao sao?"

A Bích nói: “Không, cô chưa ra lệnh thì Nhị Đường Chủ không dám tự tiện làm chủ, sợ cô có sự sắp xếp khác, ông K vẫn luôn đứng ngoài kho hàng quan sát, nhưng lại không thúc giục.:

Tôi quên mất chuyện này, buôn lậu ma túy ở Tam Giác Vàng không nhắc tới danh dự là không được, phải là người nói một không hai thì mới có được danh tiếng, mới có thể có càng ngày càng nhiều mối làm ăn, lúc trước Anh Năm tới khách sạn gặp tôi, lập tức giao dịch 300gr hàng, bởi vì sơ xuất của tôi nên mới trì hoãn lâu như vậy.

Tôi giao cho A Bích sắp xếp người trong kho giảm một nửa giá, chín trăm ngàn một gram, tiền tới tay tôi sẽ trực tiếp phân phát cho anh em ở Cảnh Hồng.

Cô ta đi ra ngoài gọi cho Nhị Đường Chủ, vài phút sau cô ta đi vào: "Nhị Đường Chủ nói đang muốn tới gặp trực tiếp cô, ông K nói muốn gặp mặt ở Tân Thế Kỷ."

Tân Thế Kỷ là nơi giải trí lớn nhất ở tỉnh Vân Giang, là nơi dừng chân ăn uống, vui chơi, thường xuyên lui tới của các chính trị gia địa phương và các doanh nhân giàu có.

Trên đường đi, trên xe tôi xem qua hồ sơ của các trùm ma túy Tam Giác Vàng, thông tin thu được rất hạn chế, lại vô cùng tuyệt mật, là cục trưởng Mã tự mình đến phòng công an tỉnh Vân Giang điều tra cho tôi. Hồ sơ của Tát Minh Kiều là nhiều nhất, cô ta là nữ trùm ma túy duy nhất trong lịch sử châu Á, nhưng có một trang đã bị xé, chính là điều mà tôi muốn biết nhất, thông tin về cô ta và trùm ma túy người Thái Lan.

Chiếc xe dừng lại trước một khung cửa kính cao rộng, sáng rực rỡ, A Thạch quay đầu lại nói cho tôi là đã tới rồi.



Tôi không vội đi xuống, tôi kéo cửa kính xe xuống và nhìn vào tòa nhà này.

Vân Giang có những con hẻm cổ kính, núi và sông ẩn trong thành phố, các hộp đêm cũng rất khác với Quảng Đà nhộn nhịp và thời thượng, chúng không rực rỡ ánh vàng, sặc sỡ mà là dùng màu be và xám làm màu sắc chủ đạo, vô cùng nhã nhặn.

"Ông K tới rồi sao?"

A Bích nhìn đồng hồ: "Đã tới được năm phút. Cô cho ông ta một đơn hàng lớn như vậy, dựa vào cái này ông ta có thể thay đổi, sao có thể chậm trễ được, những mối thù trước kia nhờ có lợi nhuận này mà ông ta cũng không quan tâm tới nữa."

Tôi lạnh lùng đáp lại, A Thạch bước xuống khỏi vị trí lái xe, mở cánh cửa bên hông và đưa tôi vào sảnh. Đài phun nước đầy màu sắc ở trung tâm rải rác nhiều hình dạng khác nhau với âm nhạc liên tục thay đổi, cảm giác mát mẻ ập tới, mặt đất được khảm từng hàng đèn pha lê, những cái đèn chiếu vào hồ cá, những đàn cá nhỏ màu vàng và bạc bơi lội vui vẻ, như những viên kim cương rực rỡ.

Trụ đèn chiếu ánh sáng xanh chói lên trần nhà cao vút, vô số tia sáng nhỏ như sóng biển mờ ảo, Vân Giang dịu dàng, Vân Giang trường tồn, Vân Giang phảng phất một mùi rượu gạo thoang thoảng.

Vương Thế đang đợi tôi ở lối vào thang máy trên tầng 3, cánh cửa hai bên từ từ mở ra, anh ta mỉm cười và cúi chào tôi, tôi nhanh miệng: "Đây là tới hỏi tội tôi sao?"

Anh ta cười khà khà: "Cô nghĩ tôi dám sao? Nếu tôi có làm gì đó sai xin Hà tiểu thư bỏ qua cho tôi."

Tôi mỉm cười và đi sâu vào hành lang dưới sự dẫn dắt của anh ta: "Chuyện hàng hóa là do tôi quên, đáng lẽ người của tôi phải báo tin cho anh, tôi sẽ giảm giá xem như là xin lỗi.”

"Hà tiểu thư làm việc thật thoải mái, ông K nói cô là người không thua đấng mày râu."

Vương Thế dừng lại trước cửa, quay đầu lại nhìn tôi, cười đê tiện: "Đêm đó Anh Năm rời khỏi chỗ của cô, làm tôi rất kinh ngạc, bình thường anh ấy không bao giờ cười, chưa bao giờ thấy anh ấy vui vẻ như vậy."

Tôi nhìn anh ta: "Phải vậy không?"

Anh ta sờ cằm: "Được người đẹp như Hà tiểu thư đây nằm trong lồng ngực, thứ nằm trong quần anh Năm cũng không thể không lớn lên, bình thường anh ta liêm khiết, không có chút dục vọng nào, quả thật không thể nhìn ra."

Anh ta nói xong liền đẩy cửa ra, một mình ông K ngồi trên ghế sô pha, nheo mắt nhìn tôi, Vương Thế nói Hà tiểu thư tới rồi, anh ta nghiêng người mời tôi vào, chỉ để lại một vệ sĩ canh cửa, những người còn lại đều bị dẫn đi.

Ông K cười, ông ta ngậm điếu thuốc, ra hiệu cho tôi ngồi: "Hà tiểu thư, không ngờ chúng ta cũng có một ngày lại cùng hợp tác."

Tôi nhìn chằm chằm đèn neon lấp lánh trên tường: "Thời thế thay đổi, không ai biết khi nào đối phương trở thành bạn, lần trước tôi làm không đung, thành thật xin lỗi."

Ông ta bật cười, hình xăm rồng giống như thật trên cổ có chút gớm ghiếc: "Thật ra tôi không bao giờ làm việc với phụ nữ. Nói trắng ra, phụ nữ là những người không kiên định và lòng dạ hẹp hòi, đàn ông vẫn trung thành với tôi hơn, nhưng mà Hà tiểu thư đã cho tôi hàng tốt như vậy, còn ưu đãi giảm giá, làm tôi có cái nhìn khác với phụ nữ."

Ông ta bỏ một nửa điếu thuốc còn dở vào gạt tàn, tự mình rót hai ly rượu: "Tôi đã nhờ người giao hàng vào thứ năm rồi, có một bến tàu nhỏ ở Vân Giang, thích hợp để giao dịch, sau 11 giờ tối, bắt đầu chất hàng. Còn chuyện tiền thì Hà tiểu thư yên tâm, Nhị Đường Chủ và anh Năm thường xuyên giao dịch, không bao giờ làm sai quy tắc."

Tôi cầm ly rượu mà ông ta đưa cho và hỏi: " Anh Năm này có vẻ rất có uy tín ở Tam Giác Vàng, dọc đường có nghe mấy tay buôn ma túy chợ đen nhắc đến anh ta, cũng muốn quay lại làm việc cho anh ta."

Ông K rất đắc ý, vô cũng tự hào về người bạn này: "Anh Năm là chiêu bài của tôi, nếu không có anh ta, tổ chức ở Mỹ Điện sẽ không thể phát triển được đến ngày hôm nay. Tam Giác Vàng đàn thay đổi từng ngày, tôi cũng không ngờ sẽ bị Mã Lai phá hoại đến mức này. Anh Năm là người gánh vác mọi thế lực của tôi, Hồng Đào cũng sợ anh ta, nếu không thì…tôi cũng không bảo vệ được địa bàn ở Hoàng Hà."

Nói xong, ông ta sợ tôi nhận ra điểm yếu, sẽ không hợp tác nữa nên liền nói thêm: "Người buôn bán ma túy, họ dựa vào kinh doanh để phát triển, làm ăn càng phát triển thì quyền lực càng lớn, thế lực sẽ quay trở lại, nếu cô hợp tác với tôi, tương lai sẽ rất tươi sáng, có triển vọng."

Tôi cụng ly với ông ta, đang uống rượu thì A Thạch gõ cửa bên ngoài, vệ sĩ mở hé cửa, thấy là người của tôi nên bỏ qua, A Thạch đi tới, thì thầm: "Hồng Đào cũng đang ở đây, nghe nói ông K gặp một một cô gái nên muốn tới đây gặp mặt."

Ông K không muốn gặp mặt, ông ta gọi người của mình đến, kêu anh ta nghĩ cách để tránh mặt.

Tay sai khó xử nhíu mày: "Theo quy tắc của Tam Giác Vàng, nếu địa vị của trùm buôn ma túy ngang nhau thì không thể từ chối nhau được, anh ta muốn gặp ông, ông không gặp chính là đang đánh vào mặt anh ta."

"Anh ta ngang hàng với tôi sao?" Ông K nóng nảy: "Anh ta cũng chỉ là một con chó có chút quyền thế! Lúc trước tôi còn không muốn cho anh ta liếm chân, trùm buôn ma túy Mã Lai ở Tam Giác Vàng lăn lộn ba mươi năm không ra mặt, nếu không phải là anh ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, anh ta có thể có hôm nay sao? Còn muốn gặp tôi?"

Ông ta nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhìn chằm chằm tôi một cách phòng bị: "Hà tiểu thư, không phải là cô thay Kiều Dĩ Thương tới đây tìm hiểu chứ? Tôi rất có thành ý cùng cô hợp tác, cô không phải đào hố cho tôi nhảy, tôi lăn lộn tới ngày hôm nay, mất cả chì lẫn chài tôi cũng không sợ."

Tôi lắc lắc ly rượu rồi nói: "Tôi và anh ta không có quan hệ gì hết, tôi đã tới Tam Giác Vàng buôn bán, ông còn sợ tôi lừa đảo sao."

Anh ta cười toe toét và nhổ nước bọt xuống đất: "Quy tắc quái quỷ gì chứ, tôi đây không phục, phải làm cho anh ta cút đi!"

Lời còn chưa dứt, vệ sĩ đã bị một lực cực lớn đá bật ra, đập thẳng vào bức tường đối diện, phun ra một ngụm máu lớn trên mặt đất. Ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối của hành lang, một bóng người sừng sững xuất hiện, sau lưng có tay sai đi theo, bọn họ bị A Thạch ngăn cản, chỉ để tên cầm đầu tiến vào.

Anh ta cao khoảng 1m9, rất gầy, giống một con tôm, mặc một chiếc áo sơ mi hoa lộng lẫy, trong lòng bàn tay có hai viên ngọc, ăn nói rất kiêu căng: "Ông K, vẫn chưa chịu thua sao, muốn lật đổ tôi phải không? Dám ở sau lưng tôi tìm đồng bọn."

Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi: "Là cô gái nào dám mua bán ở Tam Giác Vàng này đây?"

Tôi nhìn chằm chằm vào ánh đèn nhấp nháy trên mặt đất và nở một nụ cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.