Đứng ở trên boong tàu có vài tên tay sai nghe được Hắc Lang nói một tiếng "nhớ", cùng nhau cúi cầu cười ngượng ngùng, trên mặt Hắc Lang xuất hiện một sự mơ hồ: "Ai bảo cô tới chỗ này, có biết nguy hiểm lắm hay không?"
Tôi nắm lấy cánh tay anh ta và nhảy múa trên bờ biển đen kịt trong màn đêm, anh ta không cử động, để gió cuốn tóc lên khi tôi xoay, lướt qua lông mày và siết chặt trái tim anh ta: "Tôi nhớ anh, tôi là phụ nữ mà còn thẳng thắn hơn một người đàn ông như anh, nhớ thì nhớ, có gì mà phải nói dối chứ."
Tôi đưa tay chạm vào mặt anh, theo bản năng, anh quay đầu tránh, nghiêng sang phải, tôi đoán là bên phải, lòng bàn tay chạm vào chiếc cằm lạnh lẽo của anh ta, dịu dàng lấy tóc chọc vào mặt anh ta: "Ngứa không?"
Anh ta im lặng không nói, tôi liền ngoáy tóc vào mũi anh ta: "Nếu ngứa thì nói cho em biết, vào trong thuyền em thổi cho anh, thổi đến khi anh hết ngứa được không?"
Tôi trêu chọc khiêu gợi như vậy, với một lời dụ dỗ thẳng thắn như vậy, hai khuôn mặt của tôi và Hắc Lang nhanh chóng nóng lên, làm bỏng mắt anh ta và cũng đốt cháy nụ cười quyến rũ của tôi.
Tôi chỉ lo nói chuyện, không hề để ý chân mình trơn trượt, tôi không đứng vững nhào vào vòng tay anh ta, tôi loạng choạng lùi về phía sau rồi ngã lăn ra đất, một giây trước khi tôi ngã xuống đất, cánh tay anh ta nhanh chóng ôm lấy eo tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157271/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.