Váy tôi dính đầy bùn bèo, nước bấn theo từng bước chân của tôi, tôi ngã mấy lần trên con đường nóng bỏng khó đi này, như bị mất hồn. A Bích đi theo đỡ, cô ấy không ngừng gọi tôi cần phải tỉnh táo, nhưng mà tôi không nghe được gì cả, trước mắt là sương tràn ngập, là khói cuồn cuộn là nhìn thấy vũng máu mà giật mình, mà biển lửa mênh mông, là từng tiếng đốt cháy nổ tung.
Trời đất đen kịt chạng vạng này, mặt trời lặn cũng không thể biến sắc, chỉ còn lại màu đen tối thương đau, mù mịt và tuyệt vọng.
Mùi máu tanh nồng nặc trong không khí, miệng tôi tê dại đến câm lặng, hai chân mềm nhũn ngã xuống bên cạnh Tào Kính Đình, đầu gối đập mạnh vào tảng đá, tôi không quan tâm đến đau đớn, có lẽ trái tim tôi đã vỡ vụn không còn cảm giác đau từ lâu, tay tôi run rẩy vươn ra trước mặt ông ta, ông ta mỏng manh như vậy, yếu đuối như vậy, đôi mắt khép lại dường như không còn sinh khí, cũng không còn hô hấp.
Cách đó không xa chiếc xe bị cái cây chặn báo hỏng xem cây và trời cùng đốt thành một ngọn lửa đỏ hoang vu.
Đâu đâu cũng là tro tàn và máu thịt, giống như một dòng sông đỏ rực, uốn lượn từ nam hướng ra bắc, chảy ra bao trùm cả con đường ban đầu.
Tôi không thể kiềm chế sự hoảng sợ và run rẩy ấn vào mũi ông ta, nước mắt lăn dài, tôi cũng không cảm nhận được nhiệt độ của ông ta, ông ta cao to như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157246/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.