Tôi chậm chạp không khom người đi nhặt khẩu súng kia, khẩu súng kia sắp phán quyết sống chết vũ khí khiến một người biến mất. Tôi nghĩ nó rất lạnh, hoặc rất nóng, có thể đông cứng có thể thiêu đốt, tôi không dám đụng vào cũng không muốn đụng.
A Lỗ đột ngột dùng sức để lòng súng ở trên thái dương tôi, hắn hung tợn ra lệnh cho tôi: "Nhặt lên!"
Tôi ngoan cố không động đậy, anh ta chỉ đành phải đè lại sau ót tôi, dồn ép cả người tôi, hai chân tôi không đứng vững ngã xuống đất bùn, miệng đầy cát, khuôn mặt trong khoảnh khắc ấy cũng trở nên chật vật mà không sạch sẽ, anh ta tiếp tục lớn tiếng ra lệnh cho tôi nhặt súng, lúc này Kiều Dĩ Thương bỗng nhiên bắn một phát đạn nhắm ngay cổ tay phải của A Lỗ, dứt khoát xuyên thấu da thịt, xuyên nát xương cổ tay, anh ta kêu thê lương thảm thiết, buông lỏng thúc ép tôi.
Tiếng súng kinh động tên tay sai phía sau Tát Minh Kiều, cũng rối rít móc súng nhằm vào Kiều Dĩ Thương, Tát Minh Kiều mặt không biến sắc, hai chữ từ đôi môi đỏ mọng nói ra: "Bỏ xuống."
Cô ta đi về phía trước một bước, ánh sáng yếu ớt từ đèn đường ở khoảng cách khá xa tỏa ra, cô ta tựa như một mảnh áo ảnh loang lổ, xinh đẹp tuyệt hảo, thần bí khó lường, lại có máu ngông cuồng.
"Đụng một chút cũng không lỡ, xem ra anh là không đành lòng nổ súng giết cô ta?"
Một nửa khuôn mặt tuấn tú của Kiều Dĩ Thương chìm vào trong bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sac-du/2157227/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.